pnvnonline@phunuvietnam.vn
Con gái "làm 1 tiêu 10", ngày nào cũng đặt cả chục đơn hàng online
Vợ chồng tôi hiếm muộn, phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi từ Nam ra Bắc để chạy chữa, chỉ mong sao có được một mụn con. Cũng may sao ông trời còn thương mà ở cái tuổi 40, tôi cuối cùng cũng sinh được một bé gái xinh xắn như thiên thần.
Con bé sinh ra như một phép màu nên luôn được cả nhà yêu thương chiều chuộng. Tuy vậy nhưng cả tôi và chồng đều hiểu rằng chúng tôi không thể có thêm thành viên mới nào nữa ngoài con bé nên càng phải nghiêm túc trong việc dạy dỗ con.
Chúng tôi luôn cố gắng cho con mình một cuộc sống đủ đầy nhất có thể nhưng lại luôn căn dặn con biết trân trọng những điều nhỏ nhất trong cuộc sống. Tôi không dám nhận mình xuất sắc trong việc giáo dục con cái nhưng chắc chắn tôi luôn cố gắng dạy dỗ con bé thành một người có ích cho xã hội.
Suốt thời đi học, con gái tôi chưa từng khiến chúng tôi thất vọng, kể cả những nổi loạn của tuổi ẩm ương của con bé vẫn ở trong giới hạn không quá mức để lại hậu quả nặng nề. Cũng bởi vậy mà cuộc sống của con gái tôi gần như không có va vấp gì nhiều, cứ thế yên bình cho đến lúc con bé tốt nghiệp đại học và ra trường đi làm.
Mặc dù tôi và chồng mình đã hướng cho con bé một công việc biên chế Nhà nước ổn định, ấy vậy nhưng con bé nhất quyết chọn vào làm tại một công ty truyền thông tư nhân. Dẫu không thực sự thoải mái nhưng vợ chồng tôi vẫn tôn trọng con gái đến cùng.
Nhưng đến khi con bé bắt đầu công việc tôi mới có chút hối hận vì con bé gần như chẳng bao giờ ở nhà. Nó rất yêu ngành nghề mình đã chọn nên luôn sẵn sàng hết mình, bất kể thời điểm nào chỉ cần sếp giao thì nó sẵn sàng lao vào cho đến khi đạt được kết quả như ý mới thôi. Thật ra đây cũng là điều tôi khá tự hào về con bé nhưng mẹ nào mà chả thương con, nhìn con bé vất vả ngược xuôi tôi không sao mà yên lòng được.
Ngoài việc bận bịu và khối lượng công việc quá lớn thì thu nhập tại nơi con bé làm cũng không hề cao. So với sức lao động con bé đã bỏ ra thì lương nhận về hằng tháng có phần không tương xứng.
Thế nhưng, con gái tôi còn trẻ, nó cần xông pha để tích lũy nhiều kinh nghiệm trong cả công việc lẫn cuộc sống nên tôi cũng tự dặn lòng không nên quá để ý đến chuyện đó nữa. Miễn là con gái tôi thích, vợ chồng chúng tôi sẵn sàng ở sau làm hậu thuẫn.
Điều khiến tôi khá băn khoăn đó là cứ mỗi đầu tháng sau khi con bé vừa nhận lương xong thì con bé mua sắm online rất nhiều. Thường thì khoảng nửa đầu tháng tôi ít khi dám đi đâu quá lâu vì sợ người ta đến giao hàng mà lại không có ai ở nhà.
Có những ngày tôi phải nhận cả chục đơn hàng của con bé. Nó mua sắm nhiều đến mức tôi phải dọn dẹp phòng ngủ cho khách trong nhà chỉ để cho con bé làm kho để đồ. Nếu ai đó mà không biết thì có khi lại nghĩ con gái tôi buôn bán online vì đồ mua mua sắm nhiều chắc khác khi người ta nhập hàng về để bán.
Hệ quả của việc này là cứ đến giữa tháng con bé bắt đầu hết sạch tiền. Tôi thương con nên vẫn hay dấm dui cho thêm một ít và cũng dặn dò nó phải cân đối chi tiêu nhưng con bé chỉ vâng dạ lúc đó rồi đến khi nhận lương thì lại quên sạch và tiếp tục shopping không ngừng nghỉ.
Có lần tôi đã nghiêm giọng và nói với con gái rằng nếu không thể giảm bớt chi tiêu thì nên tìm một công việc khác có thu nhập tốt hơn. Tất nhiên là con bé không đồng ý và hứa sẽ giảm bớt việc mua sắm những thứ không cần thiết đi.
Vài tháng gần đây tôi đã thấy con bé có tiết chế trong mua sắm vì tôi không phải liên tục nhận hàng online nữa nhưng tình hình kinh tế của nó cũng chẳng khấm khá hơn là mấy. Cuối cùng, tôi phát hiện ra con bé sợ tôi trách mắng nên đã chuyển địa điểm nhận hàng thành địa chỉ nơi nó làm việc...
Tôi thật sự không biết phải "chữa" căn bệnh nghiện mua sắm của con gái mình thế nào nữa. Ngoại trừ điều này thì con gái tôi không làm ra điều gì đáng chê trách. Tôi phải làm sao khi con gái mình cứ "làm 1 tiêu 10" thế này?