GMB Akash ghi theo lời kể của bà Umme Kulsum ở Ấn Độ: "Cuộc đời tôi rày đây mai đó, từ ngày này sang ngày khác, từ làng nọ đến làng kia. Mọi người gọi tôi là bà lão ăn xin Kulsum. Không ai biết tôi là ai, từ nơi nào đến, tôi cũng không có thói quen bộc bạch chuyện của riêng mình với thiên hạ. Anh là người đầu tiên tôi muốn chia sẻ chuyện này.
Tôi từng có 1 toà biệt thự, với 3 cái hồ và 4 khu vườn bao bọc xung quanh. Thỉnh thoảng, hương hoa trong vườn bay vào phòng ngào ngạt khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Nhà tôi không khác gì một thiên đường ở hạ giới, nhất là khi chồng tôi luôn yêu thương và chiều chuộng vợ. Mỗi buổi sáng, tôi luôn tự tay nấu nướng cho chồng. Tôi không cho các cô giúp việc đụng đến các công việc bên trong ngôi nhà. Họ chỉ làm các công việc ở phía ngoài. Ngược lại, chồng tôi luôn quan tâm đến vợ. Anh không bao giờ để tôi phải mặc một chiếc sari nào quá 3 lần.
Tôi lấy chồng từ năm 10 tuổi, chồng tôi là người bạn duy nhất của cuộc đời tôi. Dù chúng tôi không có con nhưng anh ấy chẳng bao giờ để tôi phải cô đơn. Anh ấy là nguồn sáng, là hạnh phúc của đời tôi. Chúng tôi đã có 47 năm chung sống hạnh phúc. Tôi vui với những công việc thường nhật như: nấu ăn, làm vườn, chăm sóc nhà cửa. Chỉ những hôm chồng đi công tác xa nhà, tôi mới cảm thấy bất an và thường thức giấc giữa đêm.
Cho đến một hôm, tôi ra ngoài thăm một người giúp việc của mình bị ốm. Tôi tình cờ gặp một phụ nữ đeo bộ vòng tay giống hệt với bộ vòng cưới của tôi. Người giúp việc của tôi lúc đó mới nói là: chồng tôi đã bí mật có người phụ nữ khác 20 năm qua. Họ đã có 2 con gái và 1 con trai. Đêm ấy, tôi không tài nào ngủ được, tôi thức suốt đêm để nhìn khuôn mặt thân yêu của chồng và nhận ra rằng anh ấy cũng đã yêu tôi rất nhiều. Có thể mỗi ngày trôi qua, anh ấy đã nghĩ đến chuyện bỏ tôi đi. Có lẽ, mỗi dịp lễ tết, anh ấy đã mong muốn được ở bên người vợ kia cùng các con của họ. Song, anh ấy cảm thấy có lỗi khi mỗi đêm tôi vẫn choàng tay ôm ngang ngực anh ấy.
Vì muốn lưu giữ tình yêu và những ký ức tốt đẹp nhất về người chồng yêu quý của mình, vì muốn anh ấy được hạnh phúc, không phải hối tiếc về bất cứ điều gì, tôi đã chọn cách lặng lẽ ra đi. Tôi đã thuyết phục người đầy tớ trung thành của mình tung tin đồn với mọi người rằng: tôi đã ngã xuống sông và bị nước cuốn trôi. Đổi lại, tôi sẽ cho cô ấy tất cả số nữ trang mà tôi có. Anh có biết không, anh đang nói chuyện với bà Umme Kulsum, người đã chết cách đây 20 năm. Không còn ai thương nhớ bà ấy nữa, cả tôi cũng thế.
Đôi khi người ta hỏi tôi: Điều ước cuối cùng của tôi là gì, họ sẽ làm gì sau khi tôi chết đi. Tôi chưa nói điều này với ai, ngoài anh ra. Nếu một mai chồng tôi có đi tìm tôi, hãy nói với ông ấy rằng: tôi nhớ nhà, nhớ khu vườn của chúng tôi. Mỗi ngày trôi qua, tôi luôn nhớ anh ấy rất nhiều. Song, tôi không muốn tình yêu của tôi trói buộc anh ấy. Cả cuộc đời tôi không muốn gì hơn là muốn thấy anh ấy được hạnh phúc. Tôi không bao giờ hối hận về những việc tôi đã làm. Đôi khi, yêu có cũng nghĩa là chấp nhận sự ra đi".