pnvnonline@phunuvietnam.vn
Đánh thức mùa Thu
Ảnh minh họa
Và đất trời cũng có dấu hiệu giản đơn cho chúng ta nhận ra thiên nhiên cựa quậy trở mình, đánh thức từng mầm thời gian, hình ảnh của nàng Thu. Có thật nhiều tín hiệu thật bé nhỏ, có thật nhiều cách để cảm nhận về hương vị Thu trong từng tế bào cảnh vật. Thu về trong giọt sương lắng đọng sáng nay, thật nhẹ chấp chiu trên mầm lá xanh. Cho ta mơ màng đón lấy, cảm nhận. Thu về trong nhánh nắng mơ ngọt rải trên tàng lá, nhảy nhót hoan ca. Mảnh nắng mong manh dễ chịu, chạm vào làn da thấm đượm, sóng sánh tựa mật ong, không giòn tan, gắt gỏng như nắng Hè chang chói. Thu về trong mầm non se sẽ tách hạt, đội thớ đất qua năm tháng, nắng mưa mà vươn lên. Cái mầm xanh non nhỏ ú oà xuất hiện kiêu hãnh đón đợi thách thức gió mưa mà sinh tồn.
Thu về trong nụ hoa khe khẽ sớm mai, thức dậy bên hiên nhà uống nhánh nắng mà mỉm cười hé nở. Để người chợt ngân nga niềm nhớ "một hôm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đoá hoa tường vy". Thu về trong tiếng chèo khua trên sông chạm vào câu hát lửng lơ, nơi mọi nhánh sông từ bất cứ đâu cuối cùng cũng biết xuôi mình tìm về biển rộng. Hay trong âm thanh líu chíu của con chim non nhận mồi từ mẹ mỗi hoàng hôn đổ sắc, nơi tổ ấm luôn là chốn quay về của yêu thương sau bão giông. Trong thân cỏ lau, bông lau bứt mình trắng xoá, đẹp rạng rỡ vào giờ phút lụi tàn, bởi sau bung nở là ra đi để thêm một lần hồi sinh. Trong thân rạ nằm lại nơi đất mẹ vắt hết mình chút tinh tuý còn lại chờ gió mưa mà ủ ấp cho những hạt mầm gieo xuống lên xanh, để chuyển hoá tái sinh trong một thân dạng khác dâng đời.
Mỗi sự vật đều nhẹ nhàng kể cho ta nghe một câu chuyện nho nhỏ, cần thật lắng tâm, quan sát mới có thể cảm nhận. Câu chuyện của đất trời, câu chuyện của mùa Thu phải lắng lại, khắc ghi từ trái tim tràn đầy nhựa sống yêu thương, tinh tế dõi theo, quan sát từng cái trở mình dịu nhẹ, khẽ khàng xung quanh, không ơ hờ, hời hợt. Trong bức tranh tự nhiên diệu kỳ nơi ánh cầu vồng vắt ngang bầu trời rực rỡ sau cơn mưa xối xả hôm qua. Vũ trụ vần xoay đúng quy luật tự nhiên, gửi tín hiệu cho muôn người bằng một cách nào đó. Sau cơn mưa trời sẽ rạng, sau sấm chớp, bão giông, bầu trời lấp loá ánh sáng diệu kỳ như đi qua mất mát của đại dịch Covid-19 để người người biết chậm lại, nhìn vào bên trong, dành thời gian cho những người thân thương. Chậm lại để thấu hiểu, yêu thương chữa lành nội tâm. Chậm lại để biết mở vòng tay với mẹ thiên nhiên. Ừ, thì phải đi qua đau thương người ta mới có thể tỉnh thức nhận ra bài học cho riêng mình, mà thương và biết ơn nhiều hơn.
Mùa thu đậu xuống trong hương hoa sữa đòng đưa trên từng con phố. Hương hoa chạm vào ký ức bao người hoài nhớ năm tháng đã qua. Hương thơm đặc trưng níu lòng người, dẫu đi xa chẳng thể nào quên được. Lá vàng, lá đỏ chuyển màu trên thân bàng, bằng lăng trên phố. Đợt gió đưa lá rời cành về với đất mẹ như một tiếng thở, một lời từ biệt. Bức tranh thiên nhiên diệu kỳ từ những thân cành nhuộm sắc và thảm lá trải dài trên lối đi. Sao có thể không xuyến xao, rung động?
Chỉ muốn được bước chân ra phố mà hít hà vị mùa Thu trong veo, mơ màng. Không khí dịu nhẹ khó cưỡng. Ngẩn ngơ trước chiếc xe đạp đơn sơ nương hoa về phố, điểm tô dịu dàng cho phố thị xôn xao. Ta sẽ ghé xuống bên hàng cốm thơm được ủ ấp gói trong lá sen xanh, nâng niu mang cả mùa Thu về nhà. Mùa Thu bình yên vẫn ở đó, đợi mỗi chúng ta đưa tay chạm vào, mang tâm hồn mình mà đón nhận, thật sâu...