pnvnonline@phunuvietnam.vn
Hơi thở mùa đông
Ảnh minh họa
Mùa buốt giá về, vắt vẻo trên nhánh cây năm tháng. Ngỡ ngàng nhận ra thời gian dịch chuyển một nhịp bởi sáng nay làn gió lành lạnh ùa về chạm vào thịt da. Khi bạn với tay mở cánh cửa, chớm lạnh sắt se vội vã tìm vào báo thức, nhắc nhở. Mùa Đông vẫn thường có dấu hiệu riêng đánh thức mỗi người. Mảnh đất nơi bạn sinh ra lớn lên, thành phố nơi bạn học tập nhiều năm, làm việc gắn bó ở đó, vẫn luôn có một mùa Đông đầm đậm cho lòng hao gầy thương nhớ. Giờ đây dạt trôi về một miền nắng ấm xa xôi, lòng thường quắt quay nỗi nhớ khôn khuây.
Đông chùng chình trên phố sáng nay nơi bầu trời đã kịp nhuốm vệt u hoài. Bầu trời khắc khoải một nỗi niềm ưu tư trong sắc màu đùng đục, tạm biệt nét trong xanh mùa thu ngày hôm qua. Bầu trời dường như mơ hồ chực chờ muốn rơi xuống. Lòng người dường như chực chờ trong nhung nhớ mênh mang. Một nỗi buồn bỏ ngỏ, một bóng dáng ai đó thiết tha, một khắc khoải chất chứa bên lòng…Từng mảnh cảm xúc vẫn len lỏi dấy lên khi rét buốt sang ngang.
Cảm xúc trong bạn lang thang đi rong, lần tìm gõ cửa miền xanh ký ức thời thơ ấu dịu ngọt. Những ngày Đông, mẹ cần mẫn dậy sớm mỗi buổi mai, nhanh chóng nhóm lửa cho ánh sáng bừng lên, tỏa ấm áp rộn ràng khắp căn bếp nhỏ. Mẹ bắc một nồi nước to trước tiên để lát nữa mấy bố con dậy có ngay nước ấm pha rửa mặt, chống lại cái lạnh buổi sớm. Dù còn bé xíu, con vẫn thường tỉnh ngủ, nhanh chóng thức giấc khi mẹ rời giường. Nấn ná thêm một chút, úp mình vào khoảng trống còn đọng lại hơi ấm mẹ nằm rồi nhanh chóng xuống bếp. Con chăm chú thổi bùng lên ngọn lửa. Mẹ từ bếp bước vào đã thấy bé con ngồi đó, vội vàng hơ hóng đôi bàn tay hao gầy bên ngọn lửa tìm chút hơi ấm, cầm chặt bàn tay con truyền ấm áp, yêu thương. Những mùa Đông tuổi thơ của con được ở bên mẹ luôn dịu dàng, hạnh phúc đến vậy.
Chạm vào Đông, nghe thời gian lặng lẽ chảy trôi trên nhịp cầu năm tháng. Đông đưa ta về ngày rét buốt. Mẹ vốn sức khỏe yếu, chẳng chịu được lạnh nên trong nhà, tối nào cũng có một chậu nhôm đựng than. Gộc cây to âm ỉ cháy suốt đêm chẳng ngừng. Bức tranh quen thuộc có chú cún kề bên, bạn mèo lơ đãng nằm vo tròn sưởi ấm. Mẹ tỉ mẩn tháo từng sợi len từ những chiếc áo cũ của bố mẹ, bằng sự khéo léo của mình đan nên những chiếc áo mới vừa vặn cho con trẻ. Ba chị em hớn hở mừng vui niềm hạnh phúc đong đầy trong mắt. Con sung sướng được làm phụ tá, chăm chú quấn len thành cuộn. Con còn xin mẹ một ít len, tự mình mày mò đan chiếc áo búp bê nhỏ xinh. Những đứa trẻ nhà nghèo vẫn luôn có may mắn khi có thể tự học hỏi, tự làm để lớn lên mỗi ngày trong gian khó mà chẳng hề than vãn.
Chạm vào Đông, nghe xôn xao nỗi nhớ ùa về khắc khoải. Một mùa Đông Hà Nội thương thuộc vẫn luôn ở đó bên lòng. Mùa Đông dẫn lối ta về phố rêu xanh năm tháng, loang lổ vết thời gian, trầm tư cô tịch đọng trên tường vàng, mái ngói đỏ, ô cửa sổ xanh màu thấp thoáng dáng ai. Thấp thoáng hình ảnh cô gái thơ thẩn bên khung cửa thơ mộng. Văng vẳng tiếng guitar từ nhà nào đó dịu dàng chạm nốt thời gian. Khẽ khàng ngồi xuống bên hiên mùa Đông, mặc thanh âm chảy tràn trên mắt môi, trên con đường, ngõ nhỏ. "Ngỡ như đêm mùa Đông thoáng nghe gió lạnh. Ngỡ như trong vòng tay mãi không cách xa".
Đông ru mình trong từng chuyến xe hoa chở theo bình yên về phố thị. Phố trầm tư, lặng yên bừng lên trong mỗi hương sắc của từng loài hoa. Đông ru mình trong màu nắng vấn vương, thỉnh thoảng bừng lên giữa khoảng mùa xa vợi. Triền nắng hong khô tái tê, buốt giá, cái bàng bạc phủ lấp lên không gian. Để ai đó ngẩn ngơ ngắm nhìn, lạc mình trong giọt nắng trong veo mùa Đông rơi rớt khoảng tường rong rêu tuổi. Đông ru mình trong cái nắm tay ta đi cùng nhau trên phố, ánh mắt lạc trong nhau, ngỡ khoảnh khắc ấy là mãi mãi. Thời gian chuyển dời, đổi thay ai biết được ngày mai ra sao, thế nên cứ bình yên tận hưởng từng khoảnh khắc hạnh phúc của hiện tại.
Ta lặng ngắm mùa Đông bình yên đi về trong nỗi nhớ.