Sáng nay gió nhè nhẹ, nắng như những dải lụa buông sợi tơ vàng xuống khắp mảnh vườn. Thoảng trong gió có làn hương thơm dịu ngọt thật quyến rũ. Đó là hương hoa cau lan tỏa trong nắng sớm như tắm hương cho khu vườn đầy nắng. Không biết từ bao giờ, tôi yêu vô cùng mùi hương thơm của hoa cau.
Hương hoa cau thanh khiết thơm ngát vào buổi sớm tinh sương rồi vương theo làn gió tỏa khắp khu vườn khiến cho những người con xa quê chạnh lòng nghĩ về quê hương. Một thoáng hương quê quen thuộc nồng ấm không dễ gì tìm thấy nơi phố thị phồn hoa.
Ở quê, những cây cau thẳng tắp, cao vút như những chiếc bút lông đang ngạo nghễ vẽ lên bầu trời những nụ hoa nhỏ li ti như những nét chấm phá của một họa sĩ tài ba. Những bông hoa nhỏ rắn rỏi nằm duỗi mình như những chuỗi ngọc trắng muốt lung linh hứng lấy từng sợi nắng vàng.
Rồi những cánh hoa nhỏ li ti ấy tỏa hương thơm theo gió lan xa, tỏa rộng, tạo nên một thứ hương quê đặc trưng khiến người xa quê khó lòng cưỡng lại nỗi nhớ. Cây cau cũng giống như con người khi bắt đầu khai nụ, bẹ lá ôm ấp chở che, bao bọc trong chiếc mo của mình, che chắn cho hoa không bị vướng bụi đường đời khi hoa gửi sắc hương vào nắng, gió.
Từ trong những cánh hoa ấy, hương thơm được chắt lọc những dòng nhựa từ đất, rồi lại tỏa hương về với thiên nhiên, như một kiếp nhân sinh vay trả vậy.
Chính vì thế hương cau thoang thoảng mà dịu nhẹ, quyến rũ mà thanh tao, gần gũi mà rất đài các. Bắt gặp hương hoa cau nơi phố thị, lòng chợt nhớ về tuổi thơ xưa. Đó là vào những đêm trăng sáng nơi quê nhà. Ánh trăng rằm tròn trĩnh, tỏa ánh sáng lấp lánh xuống cả một vùng quê.
Lũ trẻ con chúng tôi sau một hồi nô đùa, chạy nhảy, chơi trốn tìm đã thấm mệt, đứa nào đứa nấy nằm lăn xuống đống rơm trước hiên nhà, nằm ngửa mặt lên trời thi nhau đếm sao, đố nhau tìm con vịt lạc đàn bên bờ sông Ngân. Bà tôi khiêng chiếc chõng tre ra sân, vừa ngắm trăng, vừa thảnh thơi nhai trầu bỏm bẻm.
Thoảng trong gió, trong hơi sương lành lạnh, hương hoa cau dịu nhẹ tỏa bay khắp không gian. Hai hàng cau thẳng tắp ông trồng dọc lối ngõ vào nhà, mới vài năm đã vươn ngọn cao vút. Dưới ánh trăng, từng bẹ hoa xòe nở như hình rẻ quạt, lặng lẽ tỏa hương.
Giữa những loài hoa nở về đêm như dạ hương, thiên lý, hoa cau có làn hương ngọt ngào, thanh khiết đặc trưng không thể trộn lẫn. Bà kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về sự tích trầu cau khiến lũ trẻ chúng tôi ngồi im như thóc, nuốt lấy từng lời.
Đã bao năm tháng trôi qua, hương hoa cau vẫn vơi đầy trong ký ức của tôi với những đêm ngập tràn ánh trăng. Hương hoa cau nơi làng quê mộc mạc mà trong trẻo, sâu lắng, như những ký ức tuổi thơ ngọt ngào về cô bạn hàng xóm ngồi chênh vênh trên chiếc tàu cau kéo vòng quanh sân một chiều hè lộng gió.
Bất chợt, tiếng hát từ chiếc loa của nhà hàng xóm vang lên đã đánh thức tôi trở về với thực tại. Một giọng hát trong trẻo mà sâu lắng. Giọng hát vừa là lời tự tình nhưng cũng là lời trách móc: “Nhà anh có một vườn cau/Nhà em có một vườn trầu/Chiều chiều nhìn sang bên ấy/Hoa cau bên này rụng trắng sân nhà em... Anh thương em rồi sao anh chẳng nói/Để hoa cau rụng trắng đêm trăng buồn”...
Đời cau như tình mẹ nuôi con ráng chịu nắng mưa, giông tố để rồi đợi ngày đơm hoa kết trái. Ngày nay ở thành phố người ta trồng các loại cau ngoại nhập để làm cảnh. Hoa của các loại cau ấy cũng tỏa ngát hương thơm, nhưng với tôi, hương cau ấy không thể nào thơm bằng hương cau quê nhà.