Con không thể quên những ngày mới bước vào lớp 1. Tất cả những đứa trẻ ở lứa tuổi này đều vô cùng bỡ ngỡ khi thay đổi môi trường mới. Làm quen với con chữ, với chữ viết, với phép tính… đều lạ lẫm với con. Lẽ ra, mẹ là người uốn nắn con từng nét chữ. Đằng này, mẹ để mặc con loay hoay với việc tập viết và chỉ cần con viết xấu là ngay lập tức mẹ xé vớ của con. Đứa trẻ 6 tuổi là con lúc đấy chỉ biết khóc vì sợ sệt, khóc vì tủi thân.
Học lớp 3, một trang vở của con bị bạn trong lớp cắt, thế nhưng không cần tìm hiểu, mẹ bắt con quỳ cả tối ở nhà. Lúc ấy, con ấm ức vô cùng. Tại sao mẹ lại vô lý như thế, tại sao mẹ không nghe con nói, tại sao mẹ đối xử với con khắc nghiệt như vậy?
Ngày con học lớp 4, vì ham chơi với các bạn nên con về muộn, mẹ đã thẳng tay đuổi con ra khỏi nhà lúc trời chập choạng tối. Mặc con van xin, xin lỗi, mẹ vẫn lạnh băng kéo con ra ngoài và đóng sầm cửa. Con chỉ biết gào khóc và cầu cứu nhà bác hàng xóm. Cũng may, có bác dỗ dành, cho ăn tối, con mới đỡ hoảng loạn. Chỉ đến khi bác dắt con về, mẹ mới mở cửa và lạnh lùng cho con vào nhà. Sự trừng phạt ấy đến giờ nghĩ lại, con vẫn sởn da gà.
Học lớp 8, trong một lần con cãi lại mẹ, mẹ đã trừng mắt chửi con: Mày không bằng con chó! Sự so sánh ấy khiến con vô cùng buồn tủi, chán nản, thất vọng. Suốt cả tuổi thơ của con, con đã bị mẹ so sánh với hết bạn này, bạn kia, với “con nhà người ta”. Không nói ra nhưng mẹ có biết con ghét bị so sánh thế nào không? Chả lẽ con của mẹ kém cỏi toàn tập, chẳng bằng ai trong thế giới này. Mẹ có biết, chính sự so sánh của mẹ mà khiến con tự ti, khiến con không tự tin trước mọi người xung quanh. Vậy mà lúc đấy, mẹ còn sỉ nhục con không bằng loài vật. Có thể mẹ chỉ nói cho sướng mồm nhưng lại khiến cho đứa trẻ ở tuổi dậy thì như con tổn thương ghê gớm. Khi bắt đầu làm việc gì, con cũng sợ sệt, lo lắng. Lúc nào con cũng nghĩ rằng con làm hỏng, làm sai thì sẽ bị mẹ mắng chửi, sỉ nhục như thế nào. Và con lại co rúm, không còn chút hứng thú, nhiệt huyết nào để bắt đầu.
Lên lớp 9, con bị đánh một trận “thừa sống thiếu chết” vì dám cả gan xóa điểm kém bằng bút xóa. Con không thanh minh nhưng chính vì mẹ quá áp lực điểm số khiến con nghĩ mọi cách để giấu điểm kém ấy. Con biết rõ ràng rằng, con sẽ không thoát được nếu mẹ biết con bị điểm kém. Con bị một vài điểm kém, không có nghĩa là con học dốt, con ngu si, vậy nhưng với mẹ, đó là điều không thể chấp nhận được. Mẹ từng tuyên bố: Mẹ không có đứa con bị điểm kém! Hình như mẹ quan tâm đến điểm số của con chứ đâu yêu con. Mẹ không cần biết con có khó khăn, khúc mắc gì trong học tập mà lúc nào cũng đòi hỏi con phải mang điểm giỏi về cho mẹ. Lần ấy, vì quá chán đời, lúc nào trong đầu con cũng đầy ắp những suy nghĩ tiêu cực, con đã định tự tử để chấm dứt cuộc sống của mình.
Năm cuối cấp phổ thông, lúc đó con cũng lớn hẳn rồi mà vẫn không được yên để học. Có lần, không đạt được kỳ vọng của mẹ, mẹ đã đánh và cầm dao dí vào cổ con. Lúc ấy con nghĩ, mình mà chết dưới bàn tay của mẹ thì sẽ thế nào nhỉ? Đó thực sự là cái chết tồi tệ và vô cùng thảm thương!
Mẹ à, dù con yêu mẹ nhưng con không bao giờ dám chia sẻ, tâm sự với mẹ chuyện gì. Những vết thương mà mẹ gây ra cho con vẫn chưa bao giờ lành. Con từng ước có mẹ là “bạn thân” nhưng đó chỉ là giấc mơ. Cuộc đời con luôn cô đơn vì cách mẹ đối xử với con nghiệt ngã như thế!