pnvnonline@phunuvietnam.vn
Màn “trộm long tráo phụng” ngốc nghếch của chị em tôi sau khi làm vỡ 7 bình rượu quý
Ai cũng nói đẻ con gái cho nết na yên tĩnh cửa nhà. Cơ mà bây giờ bảo mẹ tôi chọn lại thì bà nhất quyết kêu “thà đẻ con giai còn hơn”. Lý do là bởi 2 chị em tôi nghịch phá như tướng cướp, từ lúc lọt lòng đến tận 20 tuổi chúng tôi vẫn bày trò khiến phụ huynh nhức đầu.
Tôi lớn hơn Vẹt chỉ 1 tuổi nên 2 chị em vừa thân nhau vừa chí chóe suốt ngày. Mở mắt dậy là chúng tôi đã tranh giành cái cốc đánh răng. Ăn cơm thì tranh nhau bát đẹp, đồ ăn cũng chẳng chịu chia đôi. Quần áo bố mẹ mua giống nhau thì 2 đứa khóc gào chê không thích. Nhưng 1 trong 2 đứa thiếu cái gì là tị nạnh ầm ĩ lên.
Tóm lại ngày nào bố mẹ tôi cũng nhức óc. Hai ông bà đều than thở rằng muốn nhét đôi Vịt - Vẹt vào trong bụng lại ghê!
Giờ chị em tôi đã lớn, mỗi đứa một nơi và tôi đã có gia đình riêng. Nay ông xã lái xe chở mẹ con tôi về thăm ngoại, anh mang biếu bố vợ chai rượu mơ ủ rất ngon. Bố tấm tắc khen con rể tinh ý. Rồi tiện lúc say say bố kể chuyện ngày xưa chị em tôi phá tan kho rượu quý khiến cả nhà ôm bụng cười bò.
Số là bố tôi thích sưu tầm rượu ngon lắm. Ông không đam mê bộ môn có cồn, nhưng mẹ bảo bố thích chưng đầy rượu trong nhà cho vui thôi. Cứ ở đâu mách có rượu lạ rượu hay là bố tìm mua bằng được. Tính sơ sơ 20 năm trước thì bố cũng có mấy chục bình rượu to tướng, giữ khéo đến mức tận bây giờ vẫn còn mấy bình sâm ngâm.
Mẹ tôi luôn nhắc 2 chị em phải tránh xa đống hũ rượu của bố. Nhưng khổ nỗi tuổi thơ chúng tôi toàn “sóng gió”, không nghịch phá thì không phải Vịt - Vẹt rồi!
Trưa ấy bố mẹ đều vắng nhà nên chị em tôi lén rủ nhau chơi game. Tôi thành thạo cho tay vào khe tủ cắm dây điện, còn Vẹt thì cắm cái tay điều khiển vào đầu DVD. Bố cấm chị em tôi chơi game khi phụ huynh vắng nhà, nhưng ông thật hớ hênh khi để cái đĩa game trên kệ tủ!
Thế là “thiên đường” mở ra, chị em tôi chúi đầu vào ăn nấm Mario, xếp thuốc, bắn xe tăng. Chơi đến đổ mồ hôi tay cũng không chịu bỏ. Và đương nhiên trẻ con chơi với nhau thì kiểu gì cũng có biến, đến trò đấm bốc thì con Vẹt nhảy vào dứt tóc tôi sau khi thua liên tiếp 2 trận! Chúng tôi gào thét ầm ĩ, đuổi nhau chạy khắp nhà, nó cào tay thì tôi cấu lại chân. Rồi 2 đứa giằng co ngay góc cầu thang, bỗng “Choang” 1 tiếng, 7 bình rượu lần lượt lăn xuống dưới vỡ toang!
Thôi xong rồi. Từng mảnh thủy tinh văng ra vụn nát y như cảm xúc chị em tôi lúc ấy. Trong đầu 2 đứa cùng vọt ra ý nghĩ: quả này tiêu tùng rồi! Tim tôi đập bình bịch, con Vẹt thì mặt cắt không còn giọt máu. Hơn 10 hũ rượu còn lại mỗi 3, phen này bố không đuổi chúng tôi ra đường hơi phí!
May sao lúc ấy mẹ vừa đi chợ về. Bà cũng hoảng đến mức quăng luôn cái làn xuống đất, xách tai 2 đứa con gái “nết na” lên rồi quát cho tối tăm mặt mũi. Đến khi bình tĩnh lại thì mẹ vội dúi vào tay chúng tôi nào chổi nào giẻ, kêu 2 chị em lau dọn nhặt hết mảnh vỡ cho vào xô đem đi đổ thật xa. Rồi mẹ đạp xe hết tốc lực ra chợ, lát sau quay về mang theo 4 can rượu to đùng. May nhà có sẵn bình thủy tinh bố cất dưới gầm chạn. Thế là 3 mẹ con hì hục nhặt táo, sâm, rễ đinh lăng, bọ cạp, sao biển, tắc kè… nhặt xếp lại vào hũ. Tôi nhớ còn có xác rắn với bìm bịp, cả mẹ lẫn con Vẹt đều sợ chết khiếp nên mình tôi dám xắn tay lên gắp bỏ vào hũ rượu.
“Chữa cháy” chừng 1 tiếng thì xong, mẹ ngó đồng hồ đoán bố sắp sửa đi làm về. Mùi cồn bốc lên nồng nặc, sàn nhà lau xong bật quạt khô hết rồi nhưng làm sao xua được tàn dư của 7 bình rượu cũ đây?
Cái khó ló cái khôn, mẹ tôi nhớ ra trong làn có túi thịt chân giò nên nhanh tay “úm ba la” ra món ăn mà bố tôi rất thích. Đó là thịt rang gừng phiên bản đặc biệt do mẹ tôi sáng chế ra. Trong quy trình nấu nó có bước rất quan trọng, đấy là rửa thịt bằng rượu và gừng. Muốn giấu cát thì phải giấu ở đâu sẽ không ai phát hiện? Dĩ nhiên là đem bỏ vào sa mạc rồi!
Bố về nhà liền hỏi ngay mùi rượu ở đâu xộc lên, nhưng nhờ tài ứng biến tuyệt đỉnh của mẹ mà bố không phát hiện ra tội lỗi tày trời của 2 đứa con gái. Mãi tận vài tháng sau bố mới biết chuyện, vì một lần họ hàng ở xa đến chơi được bố đem rượu quý ra mời. “Hàng” ủ lâu với ủ mới chỉ cần nếm phát biết ngay. Nhưng may nhà có khách nên chị em tôi thoát được trận đòn.
Sau này đi chơi xa tôi vẫn giữ thói quen mua rượu đặc sản về biếu bố. Đi Thái Lan, Hàn Quốc cũng cố mua vài chai nho nhỏ về tặng để bộ sưu tập của bố ngày càng nhiều thêm. Giờ nhà tôi chẳng khác gì xưởng rượu, nhưng bố bảo tất cả cũng không quý bằng 2 “bình rượu mơ”!