Gia đình mình không hạnh phúc, nên ngày mẹ rời khỏi căn nhà quen thuộc của mấy mẹ con mình, chỉ dắt theo được cậu em bé bỏng của con. Xa con, mẹ biết nhiều đêm con vật lộn vì thiếu hơi mẹ mà khó ngủ, thiếu rất nhiều tình mẹ, nên bỗng nhiên con trở nên sống khép kín, thu mình lại. Không ít lần con gọi điện hờn trách mẹ, sao nỡ để con lại? sao không mang con theo?... Lòng mẹ nhói đau, xót xa với những lời trách móc của con.
Thời gian trôi, không khí như cũng loãng ra, con ríu rít khoe, bố đã đồng ý cho con về nhà mẹ rồi. Con ôm quần áo bỏ vội vào túi nilon chạy theo mẹ với nụ cười tươi rói.
Căn nhà của mẹ nhỏ bé xinh xinh, giờ có thêm con về mẹ bỗng bận rộn hơn với việc đi chợ, nấu những món ăn mà con thích. Bữa ăn mẹ nấu, con đều đánh sạch banh với sự sung sướng vô bờ: “Giá mà ngày nào con cũng được ăn cơm mẹ nấu nhỉ?” – con gái cười tủm tỉm, ăn như thể bù cho bao ngày không được ăn bữa cơm mẹ nấu vậy.
Cái giường mọi hôm chỉ có mẹ và em con, thì nay đón thêm con cũng chật chội hơn, nhưng ấm áp hơn. Ở nhà con, nhiều đêm con kêu than khó ngủ, vậy mà nằm bên mẹ một lúc con đã ngáy nhè nhẹ, chìm vào giấc ngủ êm đềm.
Mỗi sáng thức dậy, thêm một ngày bình yên quá đỗi khi nhìn các con ngủ ngon lành 2 bên mẹ. Hạnh phúc với mẹ có lẽ chẳng gì so sánh nổi những ngày như thế.
Con đã lớn, 13 tuổi, sắp thành thiếu nữ, mà cứ líu ríu sáng nào cũng chờ mẹ đưa em đi học xong, 2 mẹ con đi ăn sáng. Con cứ loanh quanh cố làm sao túm vào tay mẹ, ôm mẹ cho thoả lòng, con hít hà mùi mồ hôi quen thuộc của mẹ suốt ngày chẳng chán.
Những ngày bình yên của mẹ con mình cứ thế trôi qua, con bỗng như nhỏ bé hơn tuổi 13 của mình, thích nằm vào lòng mẹ để được mẹ ngoáy tai như hồi con còn bé. Rồi mẹ đưa con đi thăm ông bà ngoại, đi hiệu sách để con chọn thêm đồ dùng học tập, mua thêm những quyển sách hữu ích, truyện giải trí mà con thích.
Gần hết một tuần, sắp đến ngày về, giọng con trầm lại: “Con lại sắp phải về nhà rồi, nhưng con muốn ở lại với mẹ, bao giờ mới lại được ăn cơm mẹ nấu?…”.
Mẹ gõ nhẹ lên cái trán bướng bỉnh của con: “Hết kỳ nghỉ ở trường, con cũng phải về để đi học tiếp. Mẹ con mình tạm xa nhau trong giấc ngủ, nhưng mỗi ngày mẹ lại cố gắng tranh thủ ghé thăm con, để mẹ con luôn gần nhau, dẫu chỉ trong chốc lát. Vì cuộc sống muôn màu, cho dù mẹ con mình có ở bên nhau mỗi ngày hay không, nhưng chắc chắn một điều, tình mẹ con mỗi ngày một lớn lên, nhiều hơn như một lẽ tự nhiên ở đời này. Con càng lớn, mẹ càng già đi, nhưng tình mẫu tử thì muôn đời vẫn gắn bó và luôn cần có nhau trong đời vậy.