Người yêu lặng lẽ rời xa mới cuống cuồng nuối tiếc

27/02/2019 - 13:25
Tôi đã từng rất may mắn và hạnh phúc khi có được Hà. Nhưng giờ đây cô ấy đã lặng lẽ rời xa tôi, đã trở thành người yêu cũ của tôi. Nhưng tôi không trách cô ấy, tôi chỉ hận chính bản thân mình vì khi có Hà ở bên cạnh tôi đã không biết cách trân trọng, khi mất Hà rồi tôi mới biết cô quan trọng với tôi nhường nào.
Lần đầu chúng tôi gặp nhau là trên xe buýt. Hôm đó trời mưa phùn, trên xe buýt rất đông người. Vì tôi lên từ bến đầu tiên nên có chỗ ngồi. Còn Hà lên xe khi xe đã chật cứng không còn chỗ đứng, tôi thấy sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm nên đứng dậy nhường ghế ngồi cho cô, sau đó chuyện trò hỏi han cô mấy câu. Hà lịch sự nói lời cảm ơn tôi, tôi khách sáo đáp lại vài câu, sau đó chúng tôi cũng không chuyện trò gì nhiều nữa. Tôi vốn nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua như bao cuộc gặp gỡ khác, rồi sau đó chúng tôi sẽ lại đi ngang qua nhau như những người lạ không quen biết. Nhưng thật không ngờ không lâu sau đó tôi và Hà lại gặp nhau vài lần nữa trên xe buýt. Do có ấn tượng tốt từ lần gặp đầu tiên, nên giữa chúng tôi không có cảm giác xa lạ. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện thoải mái hơn, cả hai còn lấy số điện thoại để tiện liên lạc với nhau.
 
1jpg1440640.jpg
Ảnh minh họa

 

Sau mấy lần trò chuyện, tôi bắt đầu có cảm tình với Hà. Sau đó liên tiếp mấy lần tôi đều gặp Hà trên xe buýt, tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi đúng là có duyên. Hà cũng có suy nghĩ giống như tôi, thêm vào đó là ấn tượng tốt tôi để lại cho cô trong lần đầu gặp gỡ, Hà thấy tôi là một người đàn ông tốt, chu đáo, biết quan tâm đến người khác, cho nên khi tôi ngỏ ý muốn theo đuổi Hà, cô đã không chút do dự đồng ý nhận lời yêu tôi.
 
Tình yêu bất ngờ đến khiến tôi rất vui mừng. Tôi càng vui mừng hơn khi Hà tuy nhỏ hơn tôi 2 tuổi nhưng ở bên cô, tôi giống như một đứa em trai của Hà vậy, tôi luôn được Hà quan tâm chăm sóc. Sau khi chính thức yêu nhau, thi thoảng Hà lại đến phòng trọ của tôi giúp tôi dọn dẹp giặt giũ. Cô chăm sóc tôi từng ly từng tí, khiến một chàng trai sống một mình như tôi đã hoàn toàn chia tay những tháng ngày ăn mỳ tôm qua bữa. Từ khi yêu Hà, ngày nào tôi cũng được ăn cơm canh nóng hổi và các món ăn mà tôi thích, không những thế tôi còn không phải lo lắng về đống quần áo bẩn chưa kịp giặt nữa. Chưa đến hai tháng mà tôi đã tăng thêm mấy cân, bạn bè đồng nghiệp đều rất ngưỡng mộ tôi. Họ nói tôi tốt số nên mới tìm được một cô người yêu đảm đang, chu đáo như Hà… Khi đó nghe những lời này, tôi cũng cảm thấy mình thật hạnh phúc khi gặp và yêu được Hà.
 
Thế nhưng ngọt ngào quá cũng nhanh chán. Tôi dần dần không còn cảm giác biết hài lòng với những gì mình có như trước kia nữa. Tôi coi việc Hà quan tâm chăm sóc tôi là lẽ đương nhiên. Tôi tham lam tận hưởng sự dịu dàng, lương thiện, chu đáo của Hà, mà quên mất rằng cô ấy cũng cần được tôi quan tâm chăm sóc. Nghĩ lại thời gian 3 năm ở bên Hà, thật sự tôi đã nợ cô ấy quá nhiều. Có lúc Hà muốn buổi sáng tôi đến đón Hà đi làm, nhưng tôi lại nằm ngủ cố không thèm dậy. Có lúc Hà muốn tôi cùng làm việc nhà với cô, tôi lại lười chẳng muốn động tay động chân. Ngay đến ngày lễ tình nhân và ngày sinh nhật của Hà, có lúc tôi cũng quên không nhớ, một món quà đúng nghĩa tôi cũng chưa bao giờ tặng cho cô.
 
Vì những chuyện này chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần. Mấy lần tôi cảm giác là Hà sẽ rời xa tôi, nhưng thật may mắn là vì quá yêu tôi nên Hà đã không đành lòng chia tay. Tôi hiểu rằng khi đó Hà vẫn còn nuôi hy vọng tôi sẽ thay đổi, thế nhưng tôi đã không biết cách trân trọng tình yêu của Hà dành cho mình, còn lấy danh nghĩa của tình yêu để nghiễm nhiên tận hưởng mọi sự quan tâm chăm sóc của Hà dành cho tôi. Chờ đến khi tôi tỉnh ngộ thì mọi chuyện đã muộn mất rồi, Hà đã quá thất vọng về tôi và cô đã quyết định rời xa tôi.
 
Yêu một người, người ta sẵn sàng cho đi mà không đòi hỏi được nhận lại, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không mong muốn được nhận lại từ người mình yêu. Để duy trì một mối quan hệ đều cần sự vun vén nuôi dưỡng từ hai phía, có vậy mối quan hệ đó mới có thể phát triển tốt đẹp và bền vững được. Mong các bạn đừng giống như tôi, đừng để đến khi mất đi rồi mới biết cách để trân trọng những gì mình đã có.

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm