Lần đầu tiên Nhung theo anh lên Đà Lạt là lúc Nhung 20 tuổi. Nói là theo anh, chứ thực ra lúc đó đi một chuyến xe 16 người, đi theo kiểu mọi người gọi là du lịch ghép đoàn. Khi đó Nhung chưa bao giờ lên Đà Lạt, dẫu ở thành phố đó có hàng triệu đôi lứa đã cùng lên để nghe tiếng gió lướt qua những hàng thông thì thào, để ướp bàn tay lạnh lên nhau mà thầm thì: “Không ai lên Đà Lạt một mình”.
Lúc ấy, Nhung vừa tốt nghiệp, chuẩn bị đi kiếm việc làm. Hoan, cô bạn cùng phòng, bảo: “Mình đi Đà Lạt đi, không thì chẳng bao giờ có cơ hội”. Nhà hai đứa ở hai nơi, Hoan ở Quảng Nam, còn Nhung thì ở Quảng Bình. Hai cô gái có hai chất giọng mà khi nói ra ai cũng biết đang ở nơi nào thành đôi bạn thân thiết khi cùng chọn nghề giáo viên mầm non. Mà đâu riêng gì hai đứa là người xa xứ, ngôi trường nằm trên con dốc cao, cách thành phố Nha Trang chừng 6 cây số ấy đa phần là những cô sinh viên từ nhiều nơi tụ về. Đến độ các chàng trai kháo rằng, nếu các cô gái ở đây đi thi hoa hậu thì thế nào cũng có cô giành vương miện.
Anh là hàng xóm đúng nghĩa, vì nhà anh ở gần nhà Nhung và Hoan thuê. Anh là hướng dẫn viên du lịch, thỉnh thoảng sau những chuyến đưa khách đi đây đi đó, anh mang quà về cho Nhung, chủ yếu là đồ ăn. Những món đồ ăn của anh đúng là lạ như bánh hồng ở Quy Nhơn, bánh ít lá gai Bình Định, bánh cáy Thái Bình, bánh gai Thanh Hóa hay kẹo Cu Đơ ở Hà Tĩnh.
Nghe hai đứa kháo nhau chuyện đi Đà Lạt, anh bảo: “Để mừng hai đứa tốt nghiệp, anh chiêu đãi chuyến đi Đà Lạt cùng đoàn”. Nhung hỏi: “Không quen biết, tự nhiên nhận không kỳ lắm. Rồi người ta bảo tụi em lợi dụng anh thì sao?”. Anh nháy mắt, cười bảo: “Tại em đẹp, em có quyền”. Rồi anh nói: “Không có đâu. Tour này 16 người, có 2 khách đã đóng tiền nhưng họ hủy tour. Nguyên tắc hủy tour sát ngày thì không hoàn tiền vì tụi anh đã đặt chỗ ăn, ở hết rồi. Vì thế, tụi em chỉ điền vào chỗ đó chứ anh không có tốn kém gì hết”.
***
Đà Lạt ngày Nhung 20 tuổi đón Nhung bằng cơn mưa vùi. Mưa thì ai lại chẳng biết nhưng mưa trong lần đầu đi Đà Lạt thì thật là dễ ghét. Anh nói: “Vậy mình đi chơi mưa nghe”. Anh thuê một chiếc xe máy, mua hai chiếc áo mưa. Anh chở Nhung đi trong mưa Đà Lạt. Anh phóng xe đi qua bao nhiêu con đường lớn nhỏ, cho đến khi dừng lại bên quán cà phê nhỏ bên bờ hồ. “Đây là hồ Tuyền Lâm. Bên kia hồ có một rừng lá phong. Lát tạnh mưa mình thuê thuyền đi qua đó em nhé”. Nhung không hiểu tại sao lại đồng ý đi cùng anh qua bên kia hồ. Mưa ngưng nhưng mưa còn đọng trên lá cây, mưa còn thấm vào từng ngọn cỏ dưới bước chân hai người. Một cảm giác rất mê hoặc khi những tia nắng le lói bắt đầu xuất hiện, chúng xuyên qua rừng lá phong với những chiếc lá màu đỏ.
Ở nơi đó, anh đã lấy điện thoại chụp cho Nhung những tấm ảnh. Và họ quyết định chụp chung với nhau một tấm. Trong mê hoang đó, Nhung trượt chân vì chân giẫm vào một mảng rêu còn ẩm ướt. Anh níu Nhung kịp và anh ngã xuống. Nhung cũng ngã lên người anh. Khoảng khắc đó, môi họ vô tình chạm nhau. Rồi cũng có thể trong thẳm sâu lòng hai người là một nhu cầu tìm kiếm. Họ thực sự hôn nhau.
Tình yêu vốn dĩ đến không hẹn trước, không sắp đặt. Một tuần sau khi từ Đà Lạt về, Nhung rời Nha Trang vào Sài Gòn dạy học tại một trường ở quận Bình Thạnh. Còn anh thì sau đó không làm hướng dẫn viên du lịch nữa, chuyển ra Hội An, làm việc ở một khu nghỉ dưỡng. Tình yêu hai đứa thật chông chênh, giống như câu thơ của nhà thơ Du Tử Lê: “Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi”. Anh cười: “Bây giờ có công nghệ, cứ mở máy ra là hai đứa mình đã nhìn thấy nhau”. Nhung thầm thì: “Nhưng chỉ là nhìn thấy nhau”.
Sài Gòn nhộn nhịp lắm, ngàn ngàn lứa đôi mỗi đêm chở nhau rong chơi, ngàn ngàn lứa đôi vào quán… Còn Nhung sau giờ làm, trốn vào căn phòng nhỏ của mình. Bao quanh Nhung lại có biết bao lời tình đưa đẩy, bao quanh Nhung có biết bao nhiêu săn đón. Còn anh, trong những hành trình mê mải kia, liệu có một người con gái nào ngoài Nhung xuất hiện không?
Lúc ấy, anh đang bận đưa một đoàn khách nào đó đến một địa danh nào đó. Gọi cho anh, máy của anh chỉ có những âm thanh tít tít làm Nhung chông chênh. Đôi lần trong chông chênh đó, Nhung muốn buông bỏ.
***
Hai đứa có một lời hẹn trở lại Đà Lạt vào mùa rừng lá phong nhuộm đỏ. Đó là lý do Nhung đến đây. Nhung đến mà không báo cho anh biết, cũng chẳng có một dòng nào trên facebook, vì Nhung sợ anh sẽ đọc được. Đôi khi tình yêu cũng cần một cảm giác rất mơ hồ về nhau.
Anh nói: “Không ai lên Đà Lạt một mình”. Và Đà Lạt hôm nay trời không mưa. Anh đã đợi Nhung ngay quầy lễ tân tự bao giờ. Anh đã giữ lời hứa và anh đến đúng như thế. Không kịp cho Nhung hỏi tại sao anh có mặt ở đây, anh nắm tay Nhung, rất dịu dàng cùng Nhung bước ra ngoài. Đà Lạt hôm nay nắng dịu dàng: “Mình ăn sáng xong ra rừng phong em nhé”.
Hôm nay rừng lá phong đẹp lắm, Nhung ngắm nhìn những chiếc lá cứ chao reo óng ả. Rồi Nhung nhìn anh, Nhung ngắm tình yêu xa của mình với hạnh phúc ngập tràn. Nhung bắc tay làm loa, Nhung hét cho tiếng mình vang vọng cả cánh rừng: “Không ai được lên Đà Lạt một mình!”.
Tuần này, mời bạn đón đọc Hạnh phúc gia đình số 39, chuyên đề Kễnh con được phát hành ngày 28/9/2018 tại các sạp báo trên toàn quốc và bưu điện gần nhất, giá 8.000 đồng/cuốn. Điện thoại đặt báo 24/7: 1800.585855. |