pnvnonline@phunuvietnam.vn
Sốc khi biết anh rể có con riêng 4 tuổi
Ảnh minh họa
Trong suy nghĩ của mình, tôi luôn cho rằng anh rể là một người đàn ông tuyệt vời. Anh ấy làm ra tiền, có vị thế xã hội, khéo giao tiếp và rất thương vợ con. Chị gái tôi đang mang thai, được chồng chiều tận răng khi chẳng phải làm gì, chỉ quanh quẩn trong nhà để dưỡng thai. Nhà chị còn có người giúp việc, chị thèm gì, thích gì là có ngay lập tức. Anh rể tôi còn chẳng tiếc tiền mua váy bầu hàng hiệu để vợ mặc cho thoải mái.
Hôm qua, tôi đem con gà đến cho chị tẩm bổ. Vốn định chiều mới cầm đến nhưng vì đi công việc nên sẵn tiện, tôi ghé nhà chị vào lúc 11 giờ trưa. Cổng mở sẵn nên tôi dắt xe vào nhà, định sẽ ăn cơm trưa ở nhà chị luôn.
Nhưng tôi còn chưa vào nhà đã nghe tiếng quát, tiếng khóc ầm ĩ của chị gái. Hoảng hồn, tôi vội chạy vào xem có chuyện gì thì kinh ngạc khi nghe chị nhắc đến đứa bé nào đó là con riêng của anh rể tôi. Điều đáng nói là đứa bé trai tầm 4 tuổi, khuôn mặt giống hệt anh rể, cũng đang ở đây, thằng bé ngồi ngơ ngác nhìn chị gái tôi rồi lại nhìn anh rể tôi.
Thấy tôi, anh chị ngạc nhiên. Chị tôi vẫn đang mất bình tĩnh nên vừa khóc vừa chỉ vào đứa bé, bảo đó là con riêng của chồng. Anh rể lúng túng giải thích là chính anh cũng không biết đứa bé là con của mình. Hồi đó, anh và người yêu cũ chia tay, chị ấy có thai nhưng giấu nhẹm đi. Giờ chị ấy sắp sang nước ngoài định cư với chồng nên dẫn con đến trả cho anh. Anh rể khẳng định là không hề phản bội vợ, cũng chưa từng giấu giếm vợ bất cứ điều gì. Nhưng nhìn tờ giấy xét nghiệm ADN chứng minh huyết thống, tôi càng xót xa cho chị gái hơn.
Tôi khuyên chị gái nên bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, bình tĩnh thì mới giải quyết thấu đáo mọi chuyện được. Nhưng chị khóc bù lu bù loa lên, còn bảo tôi chở chị về nhà vì chị không muốn nhìn thấy mặt chồng nữa. Anh rể ngồi ôm đầu, chẳng biết nói gì.
Vì chị ép quá nên tôi đành chở chị về nhà. Từ lúc về đến giờ, chị nhốt mình trong phòng khóc suốt, cơm cũng ăn rất ít. Anh rể tôi đến nhà, nói rõ mọi chuyện, mong bố mẹ khuyên vợ giúp anh ấy. Tôi thấy tinh thần chị bị đả kích lớn nên chắc khó mà tha thứ cho chồng ngay. Nhưng nếu chị cứ tự hành hạ mình bằng cách bỏ ăn bỏ uống, sống trong nước mắt thì đứa bé trong bụng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Có cách nào giúp chị ấy vượt qua cú sốc này không?