Thương yêu lắm, chị tôi

13/09/2018 - 06:46
Hơn tôi 4 tuổi thế nhưng mỗi lần đi cùng tôi, dù là từ thời học sinh cho đến tận bây giờ, chị tôi cũng luôn “được” mọi người nhầm lẫn là em của tôi. Những lúc ấy, tôi chỉ biết cười trừ…

Là tôi đang kể về chị gái mình, người mà cho đến bây giờ tôi khó có thể cắt nghĩa được là chị hay là bạn thân của mình. Tình chị em, tình bạn ấy đã theo tôi hơn 30 năm có lẻ, từ lúc chập chững bên nhau cho đến bây giờ, khi ai cũng đã có tổ ấm riêng mà vun vén, và dù có ở xa nhau hàng trăm cây số thì với tôi, tình cảm dành cho chị vẫn cứ như vậy, đi từ cung bậc này sang cung bậc khác.

Chính cái nhìn luôn tích cực với cuộc đời, chính tinh thần sống luôn tràn đầy năng lượng ấy của chị đã truyền vào tôi nên dù gặp khó khăn gì, tôi cũng sẽ nghĩ đến chị mà mỉm cười rồi tìm cách để giải quyết theo cách mà tôi cho là ổn nhất. Ảnh minh họa

 

Từ bé, tôi đã là một đứa trẻ ngỗ nghịch. Nhà có ba anh em, tôi là con út nên có phần được bố mẹ nuông chiều hơn. Còn nhớ, năm tôi học lớp 7, bố mẹ giao cho tôi một loạt việc nhà đơn giản như rửa bát, quét nhà, phơi quần áo... nhưng vì cứ ỷ lại chị nên tôi cố tình chầy bửa, không nghe lời, trốn đi chơi với bạn.

 

Tối về, nhìn thấy mọi thứ tinh tươm, biết là chị vì sợ bố mẹ mắng tôi mà đã làm thay tôi, vậy mà tôi còn không biết đường cảm ơn chị lấy một tiếng, cứ thế vô tâm cười “hì hì”. Những lúc như vậy, chị chỉ nhắc tôi thật khẽ: “Em gắng nghe lời bố mẹ, lớn rồi, làm việc nhà cũng là thói quen tốt, ỷ lại chị mãi không được!”. Lúc ấy tôi chỉ ậm ừ cho xong câu chuyện, rồi lại trốn tiệt đi chơi.

 

Bố biết chị làm hộ việc cho tôi nên một lần bắt tôi ngồi rửa nguyên một đống bát chén bày đầy sân giếng, còn ngồi luôn đấy để giám sát. Chị gái tôi quanh quẩn gần đó, nửa muốn giúp tôi, nửa sợ bố, rồi cứ to nhỏ thì thầm với tôi rằng giá như tôi nghe lời bố mẹ từ đầu thì có phải tốt hay không.

 

Tôi lúc ấy, ngang tàng không thể chịu nổi, sẵn việc bị bố mẹ mắng lại thêm chị ở bên cứ tỏ ra gương mẫu, liền “điên” quá, ném cái đĩa trên tay đánh “xèng” một phát, hét to lên: “Chị đừng lải nhải nữa, điếc cả tai!”. Lúc ấy, tôi vẫn nhớ mãi ánh mắt của chị nhìn tôi, ngỡ ngàng, bàng hoàng. Rồi ánh mắt ấy dần chuyển sang màu đỏ hoe, sau đó ù té chạy lên phòng nức nở. Đó là lần đầu tiên tôi làm chị tổn thương sâu sắc như vậy...

 

Những chuyện như thế giữa chị em tôi nhiều vô kể. Và đa số đều kết thúc khi phần thiệt nghiêng về phía chị. Tôi cũng nhớ có lần vì giận chị chuyện gì đó, tôi tức khí lấy đại một quyển vở của chị mà xé luôn mấy trang giấy. Lần đó, chị phải ngồi hì hục chép lại bài suốt gần một đêm. Thật lạ là, dù tôi có ngỗ nghịch với chị đến mấy, chị vẫn bao dung, vui vẻ với tôi. Có những lúc giận tôi đùng đùng chán chê rồi, chị lại quay sang khuyên nhủ tôi, khiến tôi cũng vì thế mà mềm tính hơn rất nhiều khi trưởng thành.

 

Lúc bé chí chóe với chị bao nhiêu thì khi lớn lên rồi, khi đã đi qua tuổi dậy thì đầy nổi loạn, tôi với chị thân thiết nhau như hai người bạn gái thực thụ. Chị vào đại học, có mối tình đầu sâu đậm với một anh chàng gần nhà, đều thì thầm nhỏ to với tôi. Chỉ thương là anh chị học xa nhau nên rất ít khi được gặp nhau. Cho đến một dịp nghỉ hè, lúc đó tôi đang ôn thi đại học, chị về nhà với tâm trạng rất tệ.

 

Buổi tối, chị ôm cái đài đĩa, mở nhạc Vũ Thành An ra nghe rồi nằm khóc nức nở trong chăn. Đó là ngày mà chị nói lời chia tay mối tình đầu của mình, chỉ vì anh ta đã làm tổn thương chị, theo đuổi một người con gái khác. Luôn nhìn mọi thứ bằng cái nhìn tích cực nhất có thể, chị cũng nhanh chóng vượt qua nỗi buồn chia tay mối tình đầu sau 3 năm thơ mộng.

 

Với tinh thần lạc quan ấy, ngày chị nhận được tin bác sĩ lưu ý con trai chị có dấu hiệu của chứng tự kỷ tăng động, chị gọi điện cho tôi bằng giọng thủ thỉ: “Chị chỉ nói chuyện này với em, không một ai biết hết, chị không muốn mọi người lo lắng hộ cho mình. Mỗi ngày, sau giờ học, chị chở cháu đến lớp học đặc biệt để điều chỉnh một chút!”. Tôi thì như sắp khóc trong điện thoại trong khi chị thì bình tĩnh đến như vậy. Dịp Tết năm ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm khi về quê và thấy cháu mình tiến bộ.

 

Lần khác, vợ chồng chị bị vướng vào một vụ đầu tư đất khiến hơn một tỷ đồng bốc hơi chỉ trong một đêm do người cùng chung mua mảnh đất ấy đã ôm tiền bỏ chạy, chị vẫn bình tĩnh lạc quan nhất có thể. “Còn sức khỏe thì còn yên tâm làm lụng mà trả nợ, không phải lo gì cho chị!”, chị trấn an tôi. Rồi vẫn bằng sự lạc quan hiếm có ấy mà lúc nào chị cũng tràn trề năng lượng để vừa lo việc nhà, vừa chăm con, rồi quần quật làm việc để trả món nợ oái ăm ấy cho ngân hàng.

 

Có những lúc, tôi thấy mình rất bức bối vì không thể ở bên cạnh chị dù chỉ để động viên, an ủi mỗi khi chị gặp biến cố bởi bản thân mình cũng đang nỗ lực từng ngày nơi đất khách quê người. Bức bối xen lẫn yêu thương. Thương chị nhiều vô cùng!

 

Chính cái nhìn luôn tích cực với cuộc đời, chính tinh thần sống luôn tràn đầy năng lượng ấy của chị đã truyền vào tôi nên dù gặp khó khăn gì, tôi cũng sẽ nghĩ đến chị mà mỉm cười rồi tìm cách để giải quyết theo cách mà tôi cho là ổn nhất. Chị bảo, cứ cười như chị, để trẻ mãi không già...Yêu thương lắm, chị gái của tôi...

 

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm