Nguyễn Đan, ở huyện Phong Điền, TP Cần Thơ chia sẻ: “Lúc đó, mình nghỉ việc không phải sợ thiên hạ dị nghị, đàm tiếu vì không chồng mà có con. Mà bởi lúc đó thực sự mình không dám đối mặt với gia đình, với mẹ. Những người luôn đặt một niềm tin rất lớn vào đứa con gái út duy nhất trong nhà”.
Nguyễn Đan cho biết, hơn các anh trai, cô được ba mẹ cho ăn học đến nơi đến chốn, bao nhiêu thứ tốt đẹp của gia đình cũng như tất cả sự kỳ vọng đều đặt vào cô. Vậy mà, sự thể lại diễn ra ngoài sức nghĩ của cô…
Cô gói ghém hành lý, rời khỏi nhà đến một huyện ngoại thành cách xa mười cây số và thuê phòng ở đó, chờ ngày sinh nở.
26 tuổi, cái tuổi không còn trẻ nhưng cũng thực sự chưa đủ chín chắn để tự mình chuẩn bị cho một việc quan trọng là lần đầu làm mẹ, lại là mẹ đơn thân. “Lúc đó, mình luôn dặn lòng phải thật mạnh mẽ trên con đường đầy chông gai mà mình đã chọn. Bởi lúc đó, ngoài sinh linh bé nhỏ đang nằm trọng bụng, mình chẳng có lấy một người thân, một người bạn thực sự bên cạnh” – Đan chia sẻ.
Với đồng lương thôi việc ít ỏi, cô chắt bóp, tằn tiện để sống, chờ đợi ngày con ra đời. Kỳ lạ thay, cô chưa bao giờ phải trải qua cái cảm giác khổ sở vì bị thai nghén. Cô cũng chẳng được ăn món ngon, món bổ dành cho thai phụ, vậy mà cô vẫn cảm nhận rất rõ mầm sống đang lớn lên rất khỏe mạnh từng ngày trong bụng. Đó chính là niềm vui, là động lực lớn lao và duy nhất của cô lúc đó.
“Thời điểm đó, ngoài đứa bé trong bụng ra, mình chỉ có mỗi cái radio bé tẹo làm phương tiện giải trí duy nhất. Không tivi, không điện thoại, và tất nhiên online là thứ vô cùng xa xỉ đối với mình. Thời gian đó, một ngày đối với mình rất dài, đêm lại càng dài vô kể” – Đan nhớ lại.
Rồi cái ngày mình chờ đợi cũng đến. Sau hơn một tiếng đồng hồ vật lộn với cơn vượt cạn một mình, cô đã hạnh phúc đến rơi nước mắt khi nghe đứa bé cất tiếng khóc chào đời.
Đan cho biết: “Trong cơn mệt nhoài, mình vẫn cố mở mắt thật to để nhìn về phía thằng bé. Bao nhiêu khổ ải, tủi thân, trách hờn trôi theo dòng nước mắt, như trút đi một gánh nặng đã đeo đẳng mình suốt thời gian qua”. Cô biết dẫu con đường phải đi tiếp còn lắm những chông gai, khổ ải, nhưng cô tin mỗi bước chân sắp tới của cô sẽ vững vàng hơn, vì bên cạnh đã có thêm một đôi chân bé nhỏ sẽ luôn đồng hành cùng cô trong cuộc đời này.