pnvnonline@phunuvietnam.vn
Cả hai cậu em trai nhập viện cùng lúc, tôi lo lắng chạy đến rồi lại thất vọng bỏ về
Nhà ai có kiểu chị gái lớn và 2 cậu em trai giống nhà tôi không nhỉ? Thực sự thì có 2 đứa em cũng vui, trừ những lúc đau đầu, mệt mỏi ra thì chúng nó cũng thương chị gái.
3 chị em tôi cách nhau mỗi đứa 2 tuổi. Hồi nhỏ bố mẹ thường xuyên đi làm vắng nhà nên một mình tôi trông cả 2 đứa. Quanh năm chúng nó chỉ giỏi ăn với nghĩ cách quậy phá trêu chọc chị. 2 thằng thường xuyên bày trò cạy cửa trốn ngủ trưa, bắt sâu bỏ vào cặp sách với quần áo của chị. Có lần còn đốt đống rơm cạnh chuồng chó khiến hàng xóm hốt hoảng chạy sang múc nước lu chữa cháy. Bố mẹ về phát hiện ra khiến tôi cũng bị ăn đòn lây.
Nghịch là thế nhưng lớn lên chúng ga lăng phết. Tôi được cả 2 cậu em thay phiên chở đi học, trường cấp 3 của tôi ngay gần trường cấp 2 của chúng nên mọi người đều biết tôi có 2 “vệ sĩ”. Nghe thì có vẻ thích thật, nhưng đến lúc có “bạn trai gà bông” thì tôi muốn tống cổ 2 thằng em đi vô cùng. Chúng nó cứ hay dọa mách bố mẹ chuyện chị gái yêu sớm nên tôi toàn phải đưa tiền mua quà vặt để “hối lộ”.
Ở nhà mấy chị em chí chóe suốt ngày nhưng đến lúc tôi lên đại học thì 2 thằng buồn thiu. Chúng nó cứ dặn đi dặn lại rằng ai bắt nạt chị thì phải cho bọn em biết ngay lập tức. Người yêu chị mà lừa dối “cắm sừng” thì bọn em sẽ lên tận nơi xử lý hộ chị luôn. Toàn những ý tưởng ngây ngô nhưng đầy sự yêu thương khiến tôi xúc động vô cùng.
Bẵng đi bao năm giờ tôi đã lấy chồng, định cư ở thành phố và đẻ được một nàng công chúa xinh xắn. 2 cậu mê cháu gái lắm, suốt ngày đòi nghỉ học nghỉ làm để qua thăm cháu. Chúng thuê một căn phòng trọ cách nhà tôi không xa, cách vài hôm lại lấy cớ sang ăn ké để được bế cháu. Trông vụng về là vậy mà 2 cậu chăm cháu khéo vô cùng. Vợ chồng tôi mà có việc bận hay đi đâu là toàn nhờ 2 cậu trông con giúp.
Bình thường 2 đứa em tôi rất hợp tính nhau, từ ăn chơi cho đến gu quần áo đều giống nhau. Rất hiếm khi tôi thấy chúng nó cãi cọ. Hồi bé còn hay nghịch dại chơi xỏ nhau chứ lớn rồi 2 thằng không còn chọc cho nhau khóc nữa.
Ấy vậy mà dạo này tôi để ý thấy 2 cậu em có biểu hiện hơi lạ. Sang nhà tôi mỗi thằng đi 1 xe chứ không đi chung như trước. Ăn cơm cũng không nói năng gì, nằm trông cháu thì mỗi thằng cắm đầu vào 1 cái điện thoại. Hỏi thì đứa nào cũng bảo không có chuyện gì, tôi đành nhờ chồng lựa lúc thích hợp thăm dò mấy đứa em xem sao.
Tuy nhiên chưa kịp hỏi 2 cậu thì tôi đã biết tại sao chúng nó "trở mặt" với nhau rồi. Hôm nay tôi đang đi làm thì bố gọi điện hốt hoảng bảo vào viện gấp. 2 thằng em cùng gặp tai nạn nhập viện, bố bảo tôi xem tình hình như nào thì báo lại để bố mẹ sắp xếp lên chăm.
Lúc vợ chồng tôi vào đến nơi thì cậu thứ hai đang chụp chiếu kiểm tra phần đầu, còn cậu út đang được bác sĩ khám phần lưng. Cả 2 đứa em tôi đều bị bầm tím chân tay, quần áo thì rách ngang rách dọc.
Có một cô bé lạ mặt cứ đứng bồn chồn gần chỗ cậu em út. Tôi lại gần hỏi mấy câu xong cô bé nhìn tôi vẻ hơi hoảng. Hóa ra đó là bạn chung của 2 đứa em tôi, học cùng lớp đại học với cậu út. Nói đúng ra thì cô bé này đang trong mối quan hệ “mập mờ” với cả 2 cậu, theo thứ tự thì cậu út tán trước xong rồi anh nó mới nhảy vào.
Không phải tự khen nhưng 2 đứa em tôi đều đẹp trai, cao hơn mét 7, chăm tập gym nên body cũng ổn. Tôi thấy trên mạng các em gái thả tim ảnh của chúng rất nhiều, thế mà trời xui đất khiến làm sao 2 thằng lại thích chung 1 cô bé mới lạ!
Cô bé này chưa quyết định hẹn hò với ai cả mà tính tìm hiểu trước xong mới “chốt”. Ai dè đang đi cà phê tâm sự với cậu hai thì cậu út vô tình đi qua bắt gặp. 2 anh em nó đã cãi nhau mấy tuần nay vì chuyện giành giật bạn gái rồi, không đứa nào chịu nhường vì tình yêu thì chia năm xẻ bảy sao được! Chính vì thế nên gần đây chúng nó mới “chiến tranh lạnh” với nhau, coi “tình nghĩa anh em” không bằng một cô bạn gái. Chính xác thì với cả 2 thằng đều là mối tình đầu, cùng thích một nàng nên mới oan trái vậy.
Rồi hôm nay xui rủi sao cả 3 đứa cùng đụng mặt ở một chỗ. Thấy 2 chàng trai vì mình cãi cọ ghen tuông kinh quá nên cô bé kia sợ hãi chạy mất. Nào ngờ một cậu đuổi theo ra giữa phố nên bị xe máy tông, còn một cậu thì trượt chân ở quán ngã lộn cầu thang hơn chục bậc! Thế là người dân xung quanh nháo nhào gọi cấp cứu cho 2 thằng nhập viện cùng lúc, cô bé kia cũng đi theo luôn.
Sợ gia đình tôi trách móc nên cô bé run lắm, vừa kể vừa khóc. Bé cứ bảo tại em nên 2 anh ấy mới cãi nhau. Tôi phải vỗ vai mãi bé mới bình tĩnh lại. Mọi người không ai quy chụp lỗi sang cho bé ấy, bởi cái chính do 2 thằng em tôi hành xử bộp chộp thôi.
May mà tai nạn của 2 thằng đều nhẹ, khám chụp xong bác sĩ kết luận không bị gì nguy hiểm. Chỉ cần xử lý vết thương ngoài da và tĩnh dưỡng một thời gian thôi. Riêng cậu hai ngã đập đầu nên bị chấn động nhẹ, bác sĩ dặn về nhà phải theo dõi.
Dọc đường về 2 thằng vẫn kèn cựa nhau và đứa này bắt đứa kia xin lỗi. Vợ chồng tôi thất vọng vô cùng. Chúng nó mới xấp xỉ hai chục tuổi, vẫn còn tranh nhau đồ ăn mỗi sáng, thế mà chớm biết yêu đương đã “huynh đệ tương tàn”!
Sau vụ hôm nay thì chắc em gái kia cũng không dám tiếp tục qua lại với 2 cậu em tôi nữa. Chúng nó gây chuyện nhảm nhí như thế thì cô bé kia chọn ai cũng khổ. Có 2 đứa em trai vừa qua tuổi dậy thì cũng mệt. Rồi sau vụ “tình duyên oan trái” này thì chúng nó có định làm anh em ngủ chung một giường tiếp không?