Lời xin lỗi của chồng sau 2 bữa vào bếp nấu cơm

Quỳnh Chi
29/08/2021 - 09:30
Lời xin lỗi của chồng sau 2 bữa vào bếp nấu cơm

Ảnh minh họa

“Thịt gì mà nạc không ra nạc, mỡ chẳng ra mỡ”, vừa ngồi vào mâm cơm, mới ăn được miếng đầu, Hoàn đã càm ràm. Bình thường, Thùy sẽ im lặng, chẳng buồn tranh cãi nhưng lần này, cô không chịu được nữa. Thùy buông bát nói: “Anh khó tính vừa thôi, từ mai, em và anh đổi vai”.

Bữa cơm dang dở vì Thùy bỏ vào phòng, kệ cho chồng ngồi lại một mình. Cục tức to nuốt không trôi khiến Thùy chẳng còn cảm giác đói nữa. Thùy vắt tay lên trán, nghĩ trên đời này, chắc không có ai khó tính, khó nết, khó chiều như chồng mình. Lúc nào, Hoàn cũng có thể chê bai, trách móc vợ.

Hoàn có biết rằng mỗi ngày thức dậy, chỉ riêng nghĩ đến nấu món gì mà cô muốn nổ đầu. Nấu thịt kho thì Hoàn kêu đậm, luộc thịt thì Hoàn chê nhạt. Thịt ba chỉ thì Hoàn bảo mỡ, thịt nạc thì Hoàn không ăn vì bã. Như bữa hôm nay, Thùy đổi món, làm thịt rang thì Hoàn buông một câu thịt gì không mỡ, cũng chẳng nạc.

Từ hồi dịch bệnh, Thùy thêm việc, ngoài bữa chiều còn nấu bữa sáng ăn tại nhà và bữa trưa cho chồng mang đi làm. Cứ hơn 5 giờ sáng là Thùy phải bật dậy, tay năm tay mười. Dù Thùy cố gắng vậy mà vẫn không được Hoàn ghi nhận. Bữa sáng Thùy làm bánh mì trứng, Hoàn nói khô, nấu xôi kêu ăn nóng ruột. Ăn mì ăn liền hoài thấy chán, Thùy chuyển nấu miến thì Hoàn lại lấy cớ vừa thổi, vừa ăn rất tốn thời gian. Thùy nấu cơm thì Hoàn bảo không quen ăn cơm vào buổi sáng.

Đến buổi trưa, Thùy cũng không được yên. Cứ đôi ngày, Thùy lại phải nghe sự trách cứ của chồng qua điện thoại. Hôm thì Hoàn nhắn, món trứng luộc để đến trưa tanh, hôm thì bảo món gà rang nhiều xương, khó gặm. Có lần, Hoàn chụp ảnh cả bữa cơm gồm thịt luộc, củ cải xào, cơm trắng. Hoàn bảo nhìn bữa cơm toàn màu trắng, chẳng đẹp mắt. Bữa đó, Hoàn "biểu tình", mang về trả Thùy nguyên cặp lồng cơm. Rất nhiều lần, Thùy muốn nói lại nhưng nghĩ vợ chồng khục khặc thì các con khổ nên cô nhịn. Nhưng Thùy có cảm giác, cô càng nhịn thì Hoàn càng được thể lấn lướt. Anh thiếu sự thông cảm, chia sẻ với vợ mà chỉ biết chê cho sướng mồm.

Mấy ngày này, Hà Nội thực hiện giãn cách xã hội. Một tuần, Hoàn chỉ đi làm 2 ngày, còn lại, anh ở nhà làm việc online. Vợ chồng đụng mặt nhau, lời ca cẩm của Hoàn cũng tăng dần, vượt quá sự chịu đựng của Thùy. May mà hai đứa nhỏ đã theo ông bà về quê ở từ trước đó nên không phải chứng kiến không khí gia đình ngột ngạt đến thế nào.

Hôm sau, cô tuyên bố hai người đổi vai. Thùy cũng phải tập trung làm việc cơ quan nên Hoàn lo việc nội trợ. Đến bữa không thấy Thùy xuống bếp, Hoàn hiểu vợ làm thật, cái bụng lại réo rắt vì đói nên bất đắc dĩ anh phải ra tay. Thùy nghe thấy tiếng dao thớt lạch cạch rồi xào nấu rất lâu, cô cũng tò mò xem chồng cho ăn món gì. Một lát sau, Hoàn gọi cộc lốc, giọng đầy ấm ức: "Cơm đi. Xong rồi".

Thùy bước ra, thấy chồng mồ hôi nhễ nhại bê mâm cơm đặt lên bàn. Trên mâm bày một đĩa trứng tráng, 1 đĩa rau muống luộc và tô canh dầm cà chua. Bình thường, Thùy sẽ khen ngợi chồng vì cô biết, khả năng của anh làm được thế này đã làm giỏi lắm. Nhưng hôm nay thì khác. Ngồi xuống mâm cơm, cô nhăn mặt:

- Sao anh lại làm trứng? Hôm qua vừa ăn trứng rồi, ăn nhiều thế này không tốt. Nước rau muống lẽ ra phải vắt chanh, bỏ cà chua vào thế này lợ, khó nuốt. Cơm cũng nát, chỉ hơn cháo đặc một chút, mất cả ngon.

Thùy nói một thôi một hồi cho tới khi Hoàn buông đũa, nói dỗi: "Anh nấu suốt mấy tiếng, người còn đang nóng bức đây, em ngồi đó mà chê".

Thùy tạm thời để chồng "ngấm hiệp 1". Đến chiều, cô tiếp tục đổi vai với Hoàn. "Anh xem có gì ngon thì nấu, em không thích ăn đồ rán, cũng chán thịt lợn rồi. Nếu chuyển sang ăn thịt gà thì không được kho, cũng chẳng nên luộc". Còn chưa nghe xong Thùy nói hết câu, lần này, Hoàn cáu thực sự: "Em vừa thôi, anh cũng mệt rồi. Dịch dã có đi đâu được mà đòi món nọ món kia. Cả ngày hôm nay, vì mấy bữa cơm mà anh không tập trung làm được việc cơ quan đây này".

Đến lúc này, Thùy mới từ tốn bảo chồng: "Anh có ở vị trí của em mới thấy khó khăn, vất vả thế nào. Làm thì khó chứ chê trách thì dễ lắm. Anh mới chỉ nấu 2 bữa, còn em bao nhiêu năm qua, nấu hàng nghìn bữa cơm rồi. Mà anh mới chỉ việc lấy thức ăn trong tủ, chưa phải đi chợ lần nào. Nếu anh thích, em đổi nốt vai trò này cho anh. Anh có biết lo chi tiêu trong thời buổi dịch dã khó thế nào, mà bữa cơm vẫn phải đủ món, đủ chất".

Hoàn bình thường sẽ không chịu thua vợ nhanh như vậy. Nhưng lần này, anh vội làm lành: "Anh nấu thêm mấy bữa cơm nữa thì tăng xông mất thôi. Thôi được, anh xin lỗi vợ. Từ nay, em cho ăn gì thì bố con anh vui vẻ ăn nấy".

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm