Lòng biết ơn với bạn của chồng

13/05/2016 - 10:01
Hồi còn yêu nhau, lần nào gọi điện, vợ chồng cô cũng bắt đầu bằng cách gọi tên nhau, vậy mà...
Vài tháng sau ngày cưới, chồng cô hồ hởi vì được thăng chức. “Đó sẽ là cơ hội để thăng tiến trong công việc. Chúng mình sẽ mua thêm đất làm trang trại. Em sẽ thực hiện được ước mơ xây phòng làm việc riêng. Bé con của chúng mình sau này sẽ được vào học ở trường quốc tế danh tiếng…”. Anh nói rất nhiều về cái “sẽ” với niềm vui thích cùng nỗi xúc động sâu xa.
Anh đã  không ngờ tới những ngày sau đó, công việc tuy không quá mệt mỏi nhưng nó lấy đi của người ta rất nhiều thời gian. Anh bắt đầu vắng nhà nhiều hơn. Một mình cô ở lại, cũng lao đầu vào công việc đến rất khuya. Những hôm mất ngủ, cô ra đứng ở bên ngoài ô cửa có giàn dây leo. Đã có lúc, nhìn chúng xôn xao như một vạt rừng mùa hè. Giờ thì không được thế nữa. Chúng hanh hao và đôi khi có vài nhành lá úa vàng. Thỉnh thoảng khi ấy, từ vùng đất xa xăm, chồng cô gọi điện về. Có thể do áp lực công việc, có thể giấc ngủ kéo đến vội vã, giọng anh nói nhanh. Anh không nhận ra mình đã không bắt đầu bằng cách gọi tên của cô. Cuộc đối thoại ngắn, chỉ là các câu hỏi quan tâm cùng các thông tin lặp lại, bình thản…
tinh-yeu-dep.jpg
Giữa hạ, có ngày sinh nhật cô. Lại vì công việc, anh lãng quên. Không quà tặng, không gọi điện chúc mừng! Tối ấy, trời chợt nhiều gió. Cô đóng chặt ô cửa, ngồi lặng thinh trên ghế nhìn lên chiếc chuông đồng hồ treo tường. Từng tiếng tích tắc phát ra dễ làm người ta bí bách. Có một quãng ngắn nào đó, chuông cửa rung. Cô bước ra, lơ đãng chào người đồng nghiệp thân thiết của chồng. Anh ta bảo tình cờ có việc đi ngang qua. Anh đưa cho cô túi giấy bọc vài chiếc bánh nóng. “Chúc mừng sinh nhật”. Đêm ấy, cô mất ngủ, ngồi im bẻ từng miếng bánh nhai và lặng lẽ khóc.
00430895.jpg
Một ngày nọ, có tin nhắn từ số máy lạ bất ngờ chuyển đến. Ban đầu, cô ngần ngừ, trả lời cẩn trọng. Nhưng bằng việc đưa ra những câu hỏi quan tâm rất giản dị, chừng mực và trung tính, tin nhắn của người lạ khiến cô an lòng hơn. Dần dần, không biết tự bao giờ, cô bỏ rơi mất thói quen im lặng, che giấu, kín đáo khi cầm máy. Những áp lực, nỗi buồn của cuộc sống dần vơi bớt. Có một sáng ngày nghỉ, người ta thấy cô đi may vài bộ quần áo sặc sỡ, sắm cho mình đôi giày mới. Khi trở về, cô vội vã nhắn tin: “Tôi không hiểu vì lẽ gì nhưng tôi đang trở thành người khác, tươi tắn hơn”. Người lạ hồi âm ngay lập tức “Có thể đó là phép nhiệm màu bởi một cuộc sống được sẻ chia”.
                                                                   *
                                                               *     *
Thời gian gần đây, người ta bỗng nhận ra chồng cô ở lại thành phố nhiều hơn. Còn cô, cũng đôi lúc thoáng buồn nhưng thôi không còn cắm cúi vào điện thoại và tin nhắn. Có những buổi giữa tuần, vợ chồng cô gọi điện rủ nhau ra ngoài ăn trưa.  Quán vắng nơi họ ngồi đầy gió. Những câu chuyện  kéo dài hơn, tuy vô thưởng vô phạt nhưng đã dần mang đến cảm giác nhẹ nhõm. Một lần, trong quãng giữa câu chuyện, đột nhiên người chồng kể cho vợ nghe về anh bạn đồng nghiệp tài giỏi thân thiết, rằng có dạo ai cũng nghĩ anh ấy đã biết yêu thương một ai, suốt ngày nhắn tin và mỉm cười. Đột nhiên gần đây, anh ấy sống lặng lẽ hơn, rồi xin nghỉ việc, rồi bỏ đi đâu đó, thật xa. Trước khi đi, anh ấy còn dặn chồng cô rằng, sự sẻ chia luôn là phép màu của cuộc sống. Kể xong, người chồng nhoài người, siết chặt bàn tay vợ. Anh thì thầm gọi tên cô, xin lỗi cô vì tất cả những gì anh làm chưa tốt trong thời gian qua. Còn cô, chỉ biết ngồi im sững với biết bao ngạc nhiên cùng một nỗi hàm ơn lặng lẽ, sâu xa.

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm