pnvnonline@phunuvietnam.vn
Mẹ - Người dẫn dắt tôi trở thành một người sống tử tế
Mẹ và anh Đinh Lê Vũ lúc nhỏ
Suy cho cùng, tôi không hẳn là đứa con ngoan. Làm thơ, viết văn cũng nhiều, hiếm khi tôi viết về mẹ. Tôi luôn cảm thấy ngại ngần khi diễn đạt tình cảm với những người mình yêu thương, người trong nhà, đặc biệt là với mẹ.
Mẹ tôi năm nay tròn tám lăm tuổi. Mẹ vẫn khoẻ, minh mẫn và tôi thấy mình vô cùng hạnh phúc vì hằng ngày đi ra đi vào vẫn còn trò chuyện, nói cười với mẹ. Mẹ tôi ngày xưa là giáo viên tiểu học. Đây cũng là nghề nghiệp cả đời, nghề nghiệp duy nhất của mẹ.
Có lẽ sự mực thước của nghề nghiệp đã tạo nên ở mẹ một nếp sống chuẩn mực mà sau này, chính nếp sống của mẹ là cái neo để giữ tôi lại với những cám dỗ nguy hại mà êm ái của đời sống. Không quá giáo điều, không to tiếng, hiếm khi nóng giận đến mất kiểm soát, mẹ chỉ chia sẻ, dẫn dắt tôi trở thành một người sống tử tế.
Mấy chục năm làm con của mẹ, điều tôi sợ nhất là làm cho mẹ buồn. Làm gì, hành xử ra sao, tôi đều tự hỏi, chuyện này có làm mẹ hài lòng hay không, có làm mẹ buồn hay không. Nghe có vẻ như tôi là gã đàn ông nhu nhược, chỉ biết nghe lời mẹ, loại đàn ông này chỉ biết làm khổ vợ thôi, nhưng rất may, mấy chục năm nghe lời mẹ, tôi chưa hề làm người phụ nữ đầu ấp tay gối của mình phiền lòng.
Có thể nói, tôi là gã đàn ông may mắn khi vợ biết cách sống hoà hợp với vợ và mẹ đủ bao dung để coi con dâu như con gái của mình.
Mẹ là người đàn bà sống hết lòng vì chồng con. Về khía cạnh nào đó, mẹ không hẳn là người mẹ hoàn hảo bởi mẹ quá bảo bọc, nuông chiều con. Tôi và em trai, sống quá bình yên và sung sướng trong sự quá bảo bọc của mẹ, kết quả khi trưởng thành, đều không phải là những người đàn ông tháo vát và có khả năng tự bươn chải tốt. Không dễ để nhận ra điểm yếu của bản thân mình, nhưng cái nền tảng về sự mực thước của mẹ đã trang bị cho chúng tôi sức mạnh vững vàng để tự hoàn thiện mình, để là những người sống tử tế.
Một ngày của mẹ bắt đầu từ lúc sáu giờ sáng. Mẹ thức dậy, vệ sinh, vận động nhẹ rồi ra phố đi bộ thể dục với mấy người bạn già. Sau đó, ghé qua chợ, mua vài món gì đó, về nhà chuẩn bị bữa trưa. Mẹ không thích con cái nấu ăn cho mình bởi mẹ có một chế độ ăn lành mạnh vừa đủ và muốn đích thân chăm sóc cho con cháu. Có vẻ như việc chăm sóc cho con cháu bây giờ không còn là thói quen mà là niềm vui, niềm hãnh diện của mẹ.
Thời gian còn lại trong ngày, mẹ coi tivi và đọc sách. Thỉnh thoảng, mẹ làm thơ. Mẹ tham gia nhóm xướng hoạ thơ đường với cô chú trong nhóm bạn hưu trí của mẹ. Một tuần, nhóm thơ họp mặt một lần. Mẹ xúng xính áo dài đi đọc thơ, mắt sáng ngời hạnh phúc.
Một ngày của tôi cũng bắt đầu vào lúc sáu giờ sáng. Cũng đi bộ thể dục, có lúc đi với mẹ, có lúc đi một mình vì mẹ đi với bạn, sau đó đi làm, trưa về nhà ăn cơm với mẹ, chiều đi làm, có khi đi về nhà sớm phụ mẹ dọn cơm ăn. Hôm nào về trễ, tôi thì ghé qua phòng mẹ, nhìn mẹ ngủ, thở đều, bình an. Tôi thấy mình hạnh phúc biết bao mỗi khi về nhà lên tiếng gọi "mẹ ơi" thì nghe tiếng mẹ trả lời "mẹ đây" đâu đó dưới bếp, trong phòng hay trên sân thượng. Tôi mong mẹ luôn khoẻ để những khoảnh khắc này luôn kéo dài, ngưng đọng, còn mãi.