pnvnonline@phunuvietnam.vn
"Những giai điệu ánh sáng" của cô gái khiếm thị 20 tuổi
An Như chơi piano
Sinh ra là một đứa trẻ bình thường, nhưng Nguyễn An Như (sinh năm 2003, ở Hà Nội) vĩnh viễn không thể nhìn thấy mọi thứ sau một tai nạn, khi em mới 11 tháng tuổi. Trải qua hơn 20 cuộc đại phẫu lớn nhỏ, cô gái 10X đã vượt qua những cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần để trở thành sinh viên của Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Không chỉ chinh phục đàn tranh, piano, violon và sáo trúc, An Như còn là vận động viên nhỏ tuổi nhất của CLB khiêu vũ nghệ thuật người khiếm thị với nhiều thành tích ấn tượng.
Gặp An Như, nếu không giới thiệu, sẽ nhiều người không biết em là một cô bé khiếm thị. An Như chia sẻ: "Không thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng cuộc sống của em luôn thú vị và tràn ngập niềm vui. Em có một niềm đam mê với các nhạc cụ. Âm nhạc không chỉ là bạn, là ánh sáng mà còn giúp cuộc sống của em tràn ngập màu sắc và yêu thương, và em muốn lan tỏa điều đó đến tất cả mọi người".
Khi được hỏi về biến cố khiến An Như trở thành người khiếm thị, em trả lời hết sức lạc quan: "Em nghĩ biến cố đã xảy ra, dù là người khiếm thị hay không, cũng nên sống một cuộc đời đáng sống".
Về phía chị Tuyết Anh - mẹ của An Như, khi nhớ về tai nạn khiến cô bé bị chấn thương sọ não, trải qua hơn 20 cuộc phẫu thuật và mất hẳn lực, chị cho biết: "Giai đoạn khó khăn đó, mọi thứ phải dừng lại hết, tâm trạng của tôi khi đó thực sự không thể tả nổi. Nó như máy bay phi xuống biển. Tôi ôm con đi khắp các bệnh viện, từ Tây y đến Đông y, vào miền Nam, tới miền Trung, ra miền Bắc. Ở đâu mách chữa được bệnh cho con là đi.
Biến chứng từ những ca mổ khiến con không thể nhìn thấy và mắc chứng tự kỷ tăng động. Sau khi chạy chữa khắp nơi, đồ đạc trong nhà cái gì con cũng mang ra gõ và đập hết. Khi được các bác sĩ tư vấn con nhạy cảm với âm thanh thì mình bắt đầu tìm cách cho con tiếp cận âm nhạc. Các nhạc cụ và giai điệu đã có hiệu quả, giúp con bình tĩnh lại. Gia đình đã xin cho con đi học piano, dù mỗi buổi học của con chỉ kéo dài 5 đến 10 phút. Khi ấy Như 3 tuổi…".
Quá trình học đàn của An Như là cả sự kỳ công, khi ấy chị Tuyết Anh vừa học cùng con, vừa nhớ bài để dạy lại cho con mỗi tối. Đồng hành cùng con những năm tháng trong viện, đưa con đi chữa bệnh rồi đi học, chị Tuyết Anh không chỉ trở thành bác sĩ, thành cô giáo mà còn trở thành người bạn thân thiết của con gái.
Từ piano, cô gái khiếm thị dần có một tình yêu đặc biệt với các nhạc cụ. Khi vào trường Nguyễn Đình Chiểu, được nghe tiếng đàn của anh chị tham gia dàn nhạc ở trường, An Như đã kiên trì khổ luyện và quyết tâm thi vào Nhạc viện để nuôi dưỡng tình yêu đặc biệt với cây đàn tranh, sau đó là sáo trúc và violin. Với mỗi nhạc cụ, cô gái khiếm thị đều chia sẻ một lý do đặc biệt khiến em muốn chinh phục.
"Trong các nhạc cụ, em thích nhất đàn tranh, vì âm thanh của nó réo rắt và thánh thót. Mỗi lần chơi nhạc, em thường tưởng tượng ra rất nhiều màu sắc. Em không biết định nghĩa màu sắc như thế nào, nhưng khi đánh đàn em tưởng tượng ra những dòng nước chảy róc rách, ra đám mây bay, ra nụ cười của mọi người… Và điều khiến em thích nhất là nghe mỗi người chơi đàn sẽ phần nào đoán được tính cách và cảm xúc của người đó", An Như cho biết.
Vì không thể đọc được phổ nhạc nên cách học của An Như cũng khác, em học bằng cách nghe cô giáo chơi đàn rồi ghi nhớ nốt nhạc bằng cách nghe đi nghe lại nhiều lần. Chính điều đó giúp em nhận ra phong cách của mỗi giáo viên.
Khi được hỏi về ước mơ trong tương lai, An Như mong muốn bản thân sẽ tập trung hoàn thành tốt chương trình học tại Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam, chơi tốt các nhạc cụ đang theo đuổi và xa hơn nữa là trở thành cô giáo dạy nhạc, truyền lại các kỹ năng cảm thụ âm nhạc cho những hoàn cảnh không may mắn giống như mình.