An là người Hà Nội, con nhà gia giáo. Nhưng ở vào cái cảnh “cao không tới, dưới không thông” nên bao nhiêu chàng trai đi qua tình yêu của An mà chẳng ai ở lại. Cứ tưởng tình cảm sắp trở thành chai sạn thì An gặp Hùng. Chính An cũng không nghĩ rằng mình phải lòng anh chàng nhanh đến thế. Cô chẳng phải yêu anh vì vẻ đẹp trai lãng tử, vì tài đàn hát nghệ sĩ hay vì sự chịu chơi.
Mà sâu xa, tình yêu của cô dành cho anh bắt nguồn từ sự cảm thông với nỗi cô đơn khi nghe anh tâm sự bao nhiêu người con gái yêu anh say đắm đều bỏ anh mà đi. Thấy một người đàn ông đang đau đớn khổ sở, lòng thương của An trỗi dậy. An nhất quyết nhủ lòng phải đem tình yêu đến cứu rỗi con người đang trong tình cảnh đau khổ này. Cô tin tưởng rằng mình có thể đem hạnh phúc đến cho Hùng tốt hơn bất cứ người con gái nào khác. Cô yêu vội vàng và tiến đến hôn nhân một cách nhanh chóng. An luôn ngập tràn hạnh phúc khi nghe Hùng thì thầm vào tai những lời nói ngọt ngào: “Anh yêu em nhất trên đời”, “Trong tim anh chỉ yêu mỗi mình em”…
Nhưng chỉ sau ngày cưới không lâu, An vô tình đọc được những tin nhắn của một người con gái gửi chồng. “Anh là người tệ bạc. May mà bố mẹ tôi đã giữ lại tính mạng cho tôi. Tôi căm hận anh đến xương tủy”. An dò hỏi chồng, Hùng khăng khăng đó là tin nhắn nhầm. Nhưng trong một buổi gặp gỡ với bạn bè của Hùng, mọi người cười ẩn ý rủ vợ chồng An vào quán hải sản Minh Thủy. Một ông bạn cười nói: “Thằng Hùng nó đã gây án ở đấy”. An ngạc nhiên hỏi lại: "Gây án gì hả anh?”. Hùng nhăn mặt khiến mọi người đánh trống lảng sang chuyện khác. Nhưng lúc đi hát karaoke, An nghe một cô vợ rỉ tai: “Chắc An chưa biết chuyện chồng An từng làm con gái chủ quán Minh Thủy mang bầu rồi chạy làng làm con gái nhà người ta phải tự tử. May mà cứu được. Nhưng con bé đó hận chồng An nên bỏ đứa con rồi. Thôi thế cũng là yên tâm…".
An nghe xong mà choáng váng cả người. Trước đây An nghĩ rằng Hùng “cùng hội cùng thuyền” với mình, cô đơn vì chẳng có người yêu. Giờ không ngờ chồng mình lại có chiến tích oanh liệt đến vậy.
Cô về nhà âm thầm kiểm tra điện thoại của chồng. An phát hiện tin nhắn của chồng cho số đuôi 19 lần trước. “Vì cha mẹ anh không đồng ý chuyện của hai đứa mình nên anh không còn cách nào khác phải xa rời em. Nhưng đến giờ này anh vẫn yêu em tha thiết”. An sững người. Lòng tự trọng khiến An trào nước mắt. Cô lao ra khỏi nhà lang thang trên đường. Gió lạnh quất vào chiếc váy bầu mỏng manh khiến người An thêm run rẩy. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài theo mỗi suy nghĩ. Cô nức nở giữa đường khuya lạnh vắng. Rồi An nhận được tin nhắn và những cuộc gọi của chồng. Hùng khuyên An nên nghĩ cho con mà quay trở về nhà nói chuyện. Nghĩ đến sinh linh vô tội trong bụng mình, bước chân đưa An trở lại nhà chồng. Về đến nhà, Hùng giải thích và quỳ xuống cầu xin An tha thứ...
Rồi An sinh cậu con trai đầu lòng, giống Hùng như đúc từ cái miệng rộng đến đôi mắt hơi lồi.
Cho đến một ngày, An tìm thấy trong balo du lịch của chồng một chiếc điện thoại. Vội vàng đọc phần tin nhận và gửi, An hết sức ngạc nhiên: “Con bé xinh lắm, giống anh như đúc đấy!”, “Đợt này anh đang bận việc với vợ anh hôm nay vào viện sinh nên chưa vào ngay với em được. Em chờ anh nhé”, “Em cho ảnh con lên Facebook rồi, anh vào ngắm đi cho thỏa”, “Anh xem hồi sáng rồi. Bố mẹ anh mà biết có liền hai cháu cả trai lẫn gái chắc sẽ vui lắm”...
An lần giở xem ngày soạn tin nhắn và không còn tin vào mắt mình khi hôm đó đúng là ngày cô sinh con. An lập cập mở máy tính. Lần theo danh sách bạn bè trên Facebook của chồng mà tim An đập loạn xạ. An với tay mở chiếc điện thoại của mình có chụp cậu con trai nhỏ mới sinh và đưa lại gần màn hình máy tính. Hai đứa bé giống nhau như đúc với cái miệng rộng và đôi mắt to. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. An thất thần buông rơi chiếc điện thoại.
Buổi tối, Hùng về đến nhà, An bế con và chiếc vali xuống, cô giơ điện thoại có bức ảnh bé gái trên màn hình. Hùng thất thần, hốt hoảng, ú ớ. Giờ đây tình yêu trong lòng An đã chết mà chỉ có sự hận thù. Cô gạt tay chồng rồi bế con ra chiếc taxi đang chờ trước cổng. Không ngoái đầu lại, An chỉ buông một câu: “Hẹn gặp anh tại tòa”.