Rưng rưng khi nhớ về người con trai đầu tiên mình thương mến

16/12/2018 - 18:10
Mối tình đầu thật đẹp và đáng nhớ, như một vùng ký ức mộng mơ của tuổi thanh xuân trong đời người. Tôi cũng vậy, nhớ lại năm tháng bồng bột đáng yêu của tuổi trẻ với người con trai đầu tiên mà mình thương mến, luôn khiến tôi rưng rưng.
Ngày ấy, chúng tôi đều là sinh viên trọ học, từ quê lên thành phố chật vật với cuộc sống sôi động hoàn toàn khác với ở quê nhà. Nhưng trớ trêu làm sao, chúng tôi không được học cùng một thành phố. Trong khi tôi ngược ra Hà Nội thì anh có giấy báo đỗ đại học ở Đà Nẵng. Vậy là, vừa mới tỏ tình với tôi được vài tháng, anh và tôi lại chia xa.
 
Yêu xa cũng là một cảm giác đầy dư vị, với những chuỗi ngày nhớ nhung, sầu muộn, rồi lại vỡ òa hạnh phúc khi sau bao ngày xa cách, chúng tôi lại được gặp nhau. Thời ấy, sinh viên không có nhiều tiền nhưng vì anh luôn có học bổng của trường nhờ học lực tốt mà có thêm một khoản để bắt xe khách từ Đà Nẵng ra Hà Nội để gặp tôi.
 
Mỗi năm, ngoài hai dịp nghỉ hè và nghỉ Tết chúng tôi gặp nhau ở quê thì mỗi học kỳ, anh đều cố gắng ra thăm tôi một lần. Xa xôi, tốn kém nhưng không hiểu bằng cách nào đó, cả hai đứa vẫn xoay xở mọi thứ, chỉ để được gặp nhau.
 
Ảnh minh họa

 

Tôi nhớ có lần, đứa nào cũng “móm” do học kỳ phát sinh nhiều hoạt động ở lớp và với nhóm bạn nên tôi bảo anh kỳ này chịu khó xa nhau, chờ đến lúc hè sẽ gặp luôn, sẽ ở rốn thêm mấy hôm dưới quê để bù cho đợt này không gặp được nhau. Qua điện thoại, anh ậm ừ, bảo là đành vậy, học kỳ này quả thật anh cũng bận do chuẩn bị đi kiến tập. “Nhưng anh rất nhớ em, chỉ mong mau mau qua học kỳ này để về quê gặp em thôi!”, anh thì thầm, khiến tôi như tan chảy…
 
Tối hôm ấy, đang lững thững đi bộ trên vỉa hè sau giờ học nhóm với mấy đứa bạn trong ký túc xá, lòng quay quắt nghĩ về người thương nơi xa, tôi hơi giật mình khi có cảm giác ai đó đang đi sau lưng mình. Bước chân cũng lững thững cùng nhịp với tôi, khi tôi đi nhanh thì người đó cũng bước nhanh, khi tôi chậm lại thì bước chân ấy cũng chậm lại.
 
Một cảm giác vừa lạ, vừa quen, tôi bất thần định quay lại xem mình đang bị ai theo dõi thì bất chợt, một vòng tay ấm áp, một mùi hương quen thuộc vòng qua tôi và ôm trọn đôi vai của tôi từ phía sau. Là anh!
 
Anh đã dành cho tôi một sự bất ngờ lớn, khiến tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Có lẽ, đó là cuộc gặp đáng nhớ nhất của chúng tôi trong những năm tháng yêu xa đầy thổn thức ấy. Bao nhớ nhung xa cách dồn nén, nay trong tôi lại ấm áp khi nhìn thấy gương mặt gầy gò, xương xương của anh qua ánh sáng chập choạng của đèn đường. Chúng tôi cười rạng rỡ, ôm nhau thật chặt một lần nữa rồi tay trong tay đi dạo giữa tiết trời mát mẻ của đầu mùa hạ.
 
Ảnh minh họa

 

Mối tình đầu đáng yêu của thời đại học, rồi cũng không đi đến được cuối con đường. Anh và tôi, mỗi người một con đường trong sự nghiệp, ai cũng mê mải đuổi theo mục tiêu riêng để rồi không ai chịu “nhường” ai mà quy về cùng một thành phố. Năm cuối đại học, bận rộn, mệt mỏi với việc học, thời gian gặp nhau ít dần và chúng tôi chia tay nhau, sau 3 năm trọn vẹn yêu nhau trong xa cách.
 
Thi thoảng, tôi lại đi bộ trên con đường ngày xưa mà anh đã dành cho tôi những bước chân đầy bất ngờ ấy. Đi một mình trên vỉa hè, nhớ về anh, tôi lại mỉm cười tiếc nuối, ngỡ như có bước chân ai đó đang ở sau lưng mình, trong những tháng ngày yêu đương tuổi trẻ đong đầy cảm xúc ấy… 

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm