pnvnonline@phunuvietnam.vn
Trách chồng không biết phụ vợ việc nhà, anh đáp trả một câu mà tôi cay đắng
Chồng tôi là người trí thức, là giảng viên đại học nhưng lại có cách ứng xử gia trưởng. Với anh, việc nhà, chăm sóc con cái là chuyện của phụ nữ. Còn đàn ông, anh chỉ làm những việc to lớn bên ngoài.
5 năm chung sống, lúc nào tôi cũng phải gồng mình để làm nội trợ. Thậm chí tôi còn chẳng dám bệnh, chẳng dám mệt vì nếu tôi bệnh hay mệt thì công việc nhà cũng sẽ ùn ứ lại.
Khi có con nhỏ, chồng tôi vẫn chẳng thay đổi gì. Lúc nào anh cũng mải mê với sự nghiệp, lo kiếm tiền ở bên ngoài. Tôi nhờ anh bế con một lúc anh đã gắt gỏng với vợ. Hay tôi nhờ chồng nấu hộ bát cháo, anh cũng khó chịu và cằn nhằn vợ. Vài lần như thế, tôi thất vọng nên chẳng còn muốn nhờ vả chồng nữa.
Hôm kia, tôi đến nhà em gái chơi và chạnh lòng khi thấy em rể đang nấu ăn, lau nhà giúp vợ. Em tôi còn bảo chưa bao giờ em rể to tiếng hay nặng lời với vợ dù trình độ văn hóa của cậu ấy chỉ mới hết cấp 3 và đang làm thợ xây. Tôi cay đắng khi nhận ra, việc ứng xử không hoàn toàn phụ thuộc vào trình độ học vấn mà là bản chất và tình cảm. Nếu một người chồng yêu vợ, anh ta tự khắc dịu dàng với vợ mình.
Về nhà, tôi tâm sự với chồng, trách chồng không biết dịu dàng hay phụ vợ việc nhà trong buồn bã, tủi thân. Nào ngờ, chồng tôi bực tức đáp lại: "Cô tìm được ai tốt hơn tôi thì cứ bảo, tôi sẵn sàng ly hôn". Nói rồi anh bỏ dở bữa cơm mà đi nhậu với bạn bè. Tôi dọn dẹp xong, ngồi ôm con, ru con ngủ mà nước mắt cứ chảy dài.
Tôi bị ám ảnh bởi câu nói phũ phàng của chồng mình. Có lẽ anh cũng không còn tình cảm với vợ và không còn trân trọng cuộc hôn nhân này. Tôi cảm thấy không còn hiểu chồng mình nữa. Sống không hạnh phúc, tôi có nên ly hôn để giải thoát cho cả hai?