pnvnonline@phunuvietnam.vn
Đồng nghiệp khuyên tôi buông bỏ tất cả mà đi lấy chồng!
Năm nay tôi 33 tuổi, có nhiều chàng trai ngỏ lời yêu nhưng tôi chưa thể đồng ý ai. Không phải tôi không có tình cảm với họ mà không cho phép bản thân được yêu hay đi lấy chồng lúc này.
Bố tôi mắc bệnh suy thận, tháng nào cũng phải 2 lần nhập viện để chạy thận. Mỗi lần bố đi bệnh viện, mẹ ngừng bán hàng rong và đi theo chăm sóc bố. Để có tiền chữa bệnh cho bố, ngoài giờ hành chính, tôi thường phải làm tăng ca hoặc ra ngoài làm thêm. Bố mẹ vẫn hối thúc tôi lấy chồng nhưng tôi mà lập gia đình rồi thì 2 người sẽ sống ra sao.
Đầu năm vừa rồi, trong 1 lần đi xây, anh tôi bị ngã từ trên tầng 2 xuống, phải nhập viện. Nhiều năm nay chị dâu ở nhà chăm sóc 3 đứa con, chỉ có mình anh tôi đi làm. Thu nhập của anh đủ ăn tiêu trong ngày, thế nên lúc xảy ra tai nạn, chị dâu không có nổi 5 triệu trong nhà và tôi phải chi toàn bộ viện phí cho anh trai.
Sau ngày xuất viện, anh tôi sức khỏe yếu, không thể tiếp tục công việc xây dựng được nữa. Hằng ngày chỉ quanh quẩn ở nhà trông coi con nhỏ cho chị dâu đi làm. Thương cuộc sống anh chị khó khăn, thế là tháng nào tôi cũng phải cho anh chị vài triệu để chi tiêu.
Cứ đến tháng lĩnh lương, tôi chia thành 3 phần, 1 phần cho bố mẹ, phần cho gia đình anh trai, còn bản thân chỉ giữ vài triệu. Tiền ít nên tôi chi tiêu tiết kiệm, rất ít khi tụ tập ăn uống hay đi mua sắm với bạn bè. Mỗi khi muốn mua thứ gì đó, tôi phải đắn đo cân nhắc rất lâu mới dám mua.
Tuần vừa rồi, có 1 anh đồng nghiệp thích tôi từ lâu và mạnh dạn nói lời tỏ tình. Tôi từ chối và nói rõ lý do cho anh ấy hiểu nỗi khổ mà tôi đang phải gánh. Tưởng T sẽ biết khó mà lui, nào ngờ anh ngồi cả giờ phân tích giải thích cho tôi mở mang tầm nhìn.
Anh nói con gái có lứa có thì, cơ hội đến mà không chớp lấy đến lúc mất sẽ rất hối hận. Con cái chỉ có nghĩa vụ báo hiếu hỗ trợ tài chính cho bố mẹ. T hứa sau này lấy nhau, anh ấy sẽ có trách nhiệm với bố mẹ vợ, về vấn đề này tôi không phải lo lắng.
Còn về gia đình anh trai, tôi giúp được tí nào hay tí đó, không giúp nữa anh chị cũng không thể trách được. Tôi cứ buông bỏ, mọi người khắc thích nghi với cuộc sống mới. Nghe lời T nói cũng có lý, nhưng tôi không biết phải sắp xếp cuộc sống của mình sao cho suôn sẻ nữa?