Mẹ chồng U70 muốn mặc váy cưới
Ảnh minh họa: AI
Tôi sững sờ, không biết nên khóc hay nên cười. Vợ tôi nghe xong cũng lặng đi rất lâu. Cả hai chúng tôi đều thấy sốc. Một phần vì thương, một phần vì thấy lạ lẫm, ngượng ngập. Tôi không biết người đàn ông ấy là ai, cũng không rõ ông có thật lòng với mẹ không. Điều khiến tôi bối rối nhất chính là hình ảnh mẹ trong chiếc váy cưới, điều mà từ trước đến nay tôi chưa từng tưởng tượng.
Chị Thanh Tâm thân mến!
Tôi năm nay 38 tuổi, đã lập gia đình và có 2 con nhỏ. Tôi viết những dòng này trong tâm trạng thật sự rối bời vì một chuyện tưởng chừng không thể xảy ra. Mẹ tôi, người phụ nữ gần 70 tuổi, vừa gọi điện nói rằng bà sắp làm đám cưới và muốn được mặc váy cưới trong ngày trọng đại ấy.
Thưa chị, mẹ tôi góa chồng khi vừa sinh tôi được 7 tháng. Từ đó, bà một mình gồng gánh nuôi tôi khôn lớn. Cả tuổi xuân của mẹ gắn liền với gánh hàng, ruộng đồng, với những đêm thức trắng vì con ốm. Bà chưa từng nghĩ đến việc đi bước nữa, luôn nói rằng "Con là tất cả của mẹ!". Khi tôi lên thành phố học rồi lập nghiệp, mẹ vẫn chắt chiu từng đồng tiết kiệm gửi cho con. Đến khi tôi lập gia đình, bà chăm lo cho các cháu như chính con đẻ của mình. Vợ chồng tôi đã quen với việc có mẹ bên cạnh, lo từng bữa cơm, trông từng đứa trẻ, dọn từng góc nhà.
Rồi bất ngờ, tuần trước mẹ gọi điện, giọng run run: "Con à, mẹ định làm đám cưới. Ông ấy là bạn cũ, về quê thăm lại, thấy mẹ cô đơn quá… Tụi mẹ muốn sống nương tựa nhau những năm còn lại. Mẹ… cũng muốn mặc váy cưới, cho trọn một lần làm cô dâu".
Tôi sững sờ, không biết nên khóc hay nên cười. Vợ tôi nghe xong cũng lặng đi rất lâu. Cả hai chúng tôi đều thấy sốc. Một phần vì thương, một phần vì thấy lạ lẫm, ngượng ngập. Tôi không biết người đàn ông ấy là ai, cũng không rõ ông có thật lòng với mẹ không. Điều khiến tôi bối rối nhất chính là hình ảnh mẹ trong chiếc váy cưới, điều mà từ trước đến nay tôi chưa từng tưởng tượng.
Chị thử nói xem, tôi phải nói gì với mẹ đây? Làm sao để vừa tôn trọng cảm xúc của bà, vừa không làm tổn thương mẹ nếu tôi chưa sẵn sàng đón nhận chuyện này? Có phải tôi đã quá ích kỷ khi quên rằng mẹ cũng có quyền được yêu, được hạnh phúc như bao người khác?
Mong được nghe lời khuyên của chị từng ngày.
Trần Quang Ánh (Quảng Ninh)
Chào em!
Tôi thật sự xúc động khi đọc lá thư của em, người con trai đang bối rối trước hạnh phúc của mẹ mình. Ẩn sau sự bối rối ấy là tấm lòng biết ơn, biết lo lắng và yêu thương mẹ rất sâu sắc. Câu chuyện "mẹ U70 muốn mặc váy cưới" nghe có vẻ bất ngờ nhưng đằng sau đó là cả một hành trình dài của người phụ nữ đã hy sinh gần như trọn đời cho con, cho gia đình và giờ đây, chỉ mong có một chút hạnh phúc muộn màng cho chính mình.
Em biết không, mẹ em đã sống hơn nửa thế kỷ trong vai trò người mẹ, người bà, người chăm sóc mà chưa từng một lần sống cho riêng mình. Hình ảnh người phụ nữ đơn thân ấy, từng quên đi ước mơ, quên cả tuổi trẻ để nuôi con, giờ đây muốn được một lần mặc váy cưới, không phải vì bà muốn phô trương mà có lẽ bởi bà chỉ muốn khép lại những năm tháng cô đơn bằng một nghi thức trọn vẹn, một biểu tượng cho niềm hạnh phúc giản đơn: Được yêu, được trân trọng như một người phụ nữ đúng nghĩa.
Cảm giác sốc, bối rối của em là điều rất tự nhiên. Nhưng hãy thử nhìn lại, suốt bao năm, mẹ luôn ở bên, lặng lẽ làm điểm tựa cho gia đình em. Giờ đây, khi bà muốn sống cho chính mình, em thấy trống trải, điều ấy chỉ chứng tỏ mẹ quan trọng với em đến nhường nào. Tuy nhiên, sự trưởng thành thật sự của người con không phải là giữ mẹ lại bên mình mà là biết buông tay để mẹ được hạnh phúc.
Em không cần vội tin người đàn ông kia nhưng hãy cho mẹ cơ hội được thể hiện khát vọng của mình. Hãy lắng nghe mẹ nhiều hơn, cùng mẹ gặp người ấy, chia sẻ lo lắng một cách chân thành, như một người bạn, không phải như "đứa con sợ mẹ mắc sai lầm". Sự tin tưởng, khi được trao đi bằng tình yêu thương, chính là món quà đẹp nhất mà em có thể dành cho mẹ ở tuổi xế chiều.
Nếu em có thể vượt qua ngại ngùng ban đầu, em sẽ thấy hình ảnh mẹ trong chiếc váy cưới không hề buồn cười hay trái lẽ thường. Đó là minh chứng đẹp cho sự sống, cho niềm tin rằng hạnh phúc không bao giờ là muộn.