Nỗi ấm ức của nàng dâu út

29/05/2018 - 07:00
Có bao nhiêu vốn liếng, mẹ chồng tôi dốc sạch cho hết anh chị cả để mua nhà. Cưới tôi về ai cũng “ô” với “ồ”, bảo tôi là dâu út được bù trì, chiều chuộng chắc sướng lắm. Chỉ có tôi là biết, từ khi ra ở riêng chị dâu tôi hồn nhiên quên hết trách nhiệm của mình.

Nhà tôi có 2 chị em dâu. Lẽ ra anh chị tôi là trưởng, ở với mẹ mới đúng. Nhưng cưới về được vài năm, chị nói với mẹ chồng: “Mẹ ơi, chúng con lớn, có gia đình rồi. Mẹ cho chúng con ít tiền cộng với tiền chúng con có để mua nhà. Căn nhà này còn chuẩn bị cưới chú út cho rộng, mẹ nha”. Mẹ chồng tôi vốn tính hiền lành, thương con, chị dâu tôi lại được cái khéo nói nên bà ưng ngay.

Ảnh minh họa

 

Có bao nhiêu vốn liếng, mẹ chồng tôi dốc sạch cho hết anh chị cả để mua nhà. Cưới tôi về ai cũng “ô” với “ồ”, bảo tôi là dâu út được bù trì, chiều chuộng chắc sướng lắm. Chỉ có tôi là biết, từ khi ra ở riêng chị dâu tôi hồn nhiên quên hết trách nhiệm của mình. Lâu lâu chị mới đáo qua trông mẹ một lần, mua vài đồng quà tấm bánh, miệng liến thoắng, tay bóp vai, bóp chân cho mẹ tôi dăm phút rồi chạy thẳng ra vườn, cắt rau, bắt gà chất lên xe phóng vút về.

Mẹ tôi già rất sợ bệnh tật, đặc biệt là sợ... ma và sợ chết. Bà yêu cầu con dâu ngủ chung. Chồng tôi đi làm xa nên chỉ có tôi ở nhà, chẳng có lí do nào để tôi từ chối. Thế là cứ tối tối, tôi lại phải chui vào ngủ với mẹ chồng. Nếu cứ nhắm mắt vào mà ngủ được thì thôi, chẳng nên chuyện. Đằng này ngủ với mẹ chồng chẳng dễ chút nào. Đêm bà phải thức dậy 5, 7 bận bật đèn sáng choang. Lúc thì kêu “nằm mơ thấy người âm đông lắm. Họ về bắt ta”, lúc thì sờ mặt tôi xem thức hay ngủ, lúc lại xem đồng hồ... Có lúc bà ôm chầm lấy tôi khóc rưng rức: “con ơi đừng đi, con đừng đi...”. Tôi mệt lử người, ôm bà nằm xuống nài nỉ “mẹ ngủ đi con nằm đây, mẹ đừng lo, đêm hôm con còn đi đâu được...”. Thế mà, lúc chuyện với mấy bà hàng xóm, nói về tôi, mẹ chồng chẳng mấy hài lòng. Tính mẹ tôi biết, chẳng bao giờ chê con cháu ra mồm nhưng đứa nào bà quý là bà khen tấm tắc.

 

Mấy lần đi ngang qua, tôi nghe thấy bà ca ngợi chị dâu tôi ghê lắm. Nhà có cái gì ăn bà cũng dặn: “Mẹ con mình ăn ít còn để dành, lỡ tí chị con vào”. Trong khi đó, chị dâu tôi cứ vô tư chẳng buồn đoái hoài đến bà. Còn mẹ chồng tôi thỉnh thoảng lại hỏi: “Chị con hôm nay có sang chơi không? Bận gì ấy nhỉ? Hay ốm rồi?”.

 

Nghe bà lo lắng, nhớ chị dâu mà tôi bực cả mình. Có hôm tôi than thở với chồng: “Em thì sắp kiệt sức vì mất ngủ với mẹ tới nơi mà mẹ chẳng thương, toàn thương chị dâu cả”. Ai ngờ mẹ vừa đi qua cửa phòng nghe thấy câu đó. Từ hôm đấy trở đi không thấy mẹ chồng mở miệng “chị con”, đóng miệng “chị con” nữa. Bữa cơm bà gắp miếng trứng chiên vàng ruộm vào bát tôi bảo: “Con ăn đi cho có sức khỏe. Con vất vả nhiều rồi”.  

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm