pnvnonline@phunuvietnam.vn
Những câu chuyện đẫm nước mắt từ các nữ anh hùng áo trắng trong tâm dịch Vũ Hán
Con gái cô liên tục hét lên "Mẹ ơi, mẹ ơi" trong tiếng khóc nức nở. Lưu Hải Yến cũng không nén được xúc động và những giọt nước mắt nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ an ủi con gái: "Ngoan, chiến thắng virus xong mẹ sẽ về với con…"
Từ ngày mùng 1 đến ngày mùng 7 tháng Giêng, Lưu Hải Yến chưa về nhà lần nào. Cô nhắn tin cho chồng nói rằng mình muốn ăn sủi cảo. Chồng cô đã dẫn theo con gái tới bệnh viện gửi sủi cảo cho cô.
Sau khi nhìn thấy nhau, hai mẹ chỉ có thể đứng từ xa và khóc liên tục. Để ngăn ngừa sự lây nhiễm, cô và con gái không thể lại gần ôm nhau, chỉ có thể giang tay ôm từ xa.
Đoạn video hai mẹ con gặp mặt đã khiến rất nhiều cư dân rơi nước mắt cảm động và dành những lời khen ngợi cho các nhân viên y tế tuyến đầu.
"Cô ấy cũng chỉ là một người vợ và người mẹ, nhưng cô ấy phải chịu đựng nhiều hơn những người khác", "Tôi xem mà muốn khóc, ai cũng có gia đình, nhưng vì bệnh nhân, họ phải lựa chọn kiên cường giữa hiểm nguy khó khăn, rất đáng kính trọng!", "Vô cùng kính nể những nhân viên y tế tuyến đầu, cầu mong họ bình an!", "Những người ngược gió bão này cũng là mẹ của những đứa con, họ là những thiên thần áo trắng, là những người mẹ áo trắng anh hùng"... Rất nhiều bình luận bày tỏ sự kính nể, trân trọng sự hy sinh của những người như Lưu Hải Yến.
"Mẹ, mẹ có nhớ chúng con không?"
Trịnh Trạch Việt, một học sinh lớp 4 ở Lạc Thanh, Triết Giang, đã viết trong nhật ký của mình những điều em muốn nói với mẹ: "Con thực sự thấy tự hào về mẹ, và cũng cảm thấy kiêu hãnh vì có một người mẹ dũng cảm như mẹ. Con chúc mẹ khỏe mạnh, sớm trở về nhà, không bị nhiễm bệnh."
Trịnh Trạch Việt viết nhật ký về mẹ
Diệp Hoa, mẹ của Trạch Việt, là một bác sĩ chủ trị tại Khoa Hồi sức Cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân Thành phố Lạc Thanh. Đêm trước giao thừa, dịch viêm phổi do virus corona chủng mới bùng phát. Là một bác sĩ, Diệp Hoa luôn phải trực chiến ở bệnh viện tuyến đầu.
Con trai cô viết trong nhật ký: "Mẹ ơi, mỗi ngày mẹ phải tiếp xúc với những người bị cách ly mẹ có thấy mệt không? Mẹ có sợ bị lây nhiễm không, có sợ hãi không? Ngày nào mẹ cũng phải ở bệnh viện làm việc, mẹ có nhớ chúng con không? Lúc nào mẹ mới có thể về nhà?"
Gặp con ôm con qua màn hình điện thoại
Trương Hân, một nữ cảnh sát thuộc Lữ đoàn Cảnh sát giao thông của Sở Công an huyện Hoàng Bình, tỉnh Quý Châu, phụ trách công tác kiểm tra các phương tiện giao thông và cư dân lai vãng. Là mẹ của hai đứa trẻ, Trương Hân đã chủ động cách ly để đảm bảo sức khỏe cho gia đình. Hàng ngày cô chỉ có thể gọi video call để nhìn và nói chuyện với con, ôm con qua màn hình điện thoại.
Cô con gái hai tuổi rưỡi vẫn còn đang học nói, nhìn thấy mẹ qua màn hình thì ôm điện thoại thơm mẹ liên tục. Những hình ảnh ấm áp này khiến Trương Hân yên tâm hơn, nghiêm túc tập trung công tác ở tuyến đầu. Trương Hân muốn nói với hai con: "Mẹ đang chiến đấu với dịch bệnh, nhất định sẽ bình an trở về, mong hai con mạnh khỏe".
Những bức ảnh đoàn tụ hiếm hoi
Vợ chồng Bào Mạn và Trương Lê Minh, một người là cảnh sát, một người là bác sĩ. Bắt đầu từ ngày 29 Tết, hai vợ chồng cùng nhau chiến đấu trên các mặt trận khác nhau của trận chiến chống dịch bệnh, chỉ còn lại cô con gái 11 tuổi và người già ở nhà.
Vào tối ngày mùng 7 Tết, nhân lúc cả bố và mẹ được về nhà, cô bé Huyên Tử vội lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh gia đình hạnh phúc. Đây là thời khắc lần đầu tiên họ được gặp nhau đầy đủ trong năm mới.
"Mẹ vất vả vậy, khi nào con mới có thể gặp mẹ?"
Kể từ khi dịch bệnh bùng phát, là nhân viên của trụ sở phòng chống dịch bệnh đường phố, Hạng Hải Đơn mỗi ngày đều phải làm việc liên tục trên tiền tuyến để kiểm tra các thông tin về dịch bệnh. Hàng ngày cô đều phải thức dậy thật sớm và trở về nhà rất muộn, hiếm khi gặp được hai con trai.
Nhật ký nghỉ đông của bé 10 tuổi với tiêu đề "Mẹ vất vả"
Con trai 10 tuổi Vương Chính Vũ đã viết trong nhật ký của mình: "Kể từ khi dịch bệnh bắt đầu, con gần như không thể gặp mẹ … Con vốn dĩ muốn đợi mẹ về nhà rồi mới ngủ, nhưng con đã đợi mãi mà không được, cuối cùng buồn ngủ quá phải đi ngủ…"
"Mẹ anh hùng, cố lên! Con ở nhà đợi mẹ"
Con gái của Thẩm Hàng, y tá trưởng của Khoa chăm sóc bệnh nặng tại Bệnh viện Liên kết thứ tư của Đại học y khoa An Huy, đã bày tỏ lời chúc phúc đến mẹ bằng một bức vẽ do chính mình vẽ. Cô bé giới thiệu: Đây là một bệnh viện, mẹ của mình đang làm việc ở đây, cũng có rất nhiều cô chú y bác sĩ đang cùng người mẹ anh hùng của mình cố gắng, mặt trời đang ló ra, trên trời có rất nhiều đám mây trắng…"
Con gái của Thẩm Hàng, y tá trưởng của Khoa chăm sóc bệnh nặng tại Bệnh viện Liên kết thứ tư của Đại học y khoa An Huy
Vẫn còn rất nhiều nữ anh hùng khác trong bão dịch Vũ Hán Trung Quốc. Đứng trước dịch bệnh, họ rời ngôi nhà nhỏ của mình để bảo vệ mọi người. Ai cũng mong dịch bệnh nhanh chóng qua đi, cuộc sống của mọi người có thể trở lại bình thường. Và những đứa trẻ đáng yêu có thể sớm được đoàn tụ trong vòng tay của mẹ - những nữ anh hùng áo trắng.