Trở thành đứa trẻ sợ hãi vì kỳ vọng của cha mẹ
Ảnh minh họa
Cháu muốn nói với bố mẹ rằng: "Con chỉ muốn được là con, được học, được chơi, được thở một cách nhẹ nhõm thôi", nhưng cháu không đủ can đảm...
Cô Thanh Tâm kính mến!
Cháu là một học sinh lớp 7. Mọi người thường khen cháu cao lớn, nhanh nhẹn, có năng khiếu thể thao. Cháu thích bơi, thích chơi bóng rổ, thích cảm giác chạy trên sân, nghe tiếng bóng nảy và tiếng reo hò. Nhưng cháu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành vận động viên. Cháu chỉ muốn học bình thường, chơi thể thao cho vui, vậy thôi.
Tuy nhiên bố mẹ cháu thì khác. Từ khi thầy thể dục chọn cháu vào đội tuyển bóng rổ của trường, bố mẹ bắt đầu nói về "tương lai thể thao chuyên nghiệp", "cơ hội học bổng nước ngoài". Bố mẹ đăng ký cho cháu học thêm lớp bóng rổ ở trung tâm huấn luyện mà không hỏi ý kiến cháu. Mỗi buổi tập cách nhà gần 10km, học xong buổi chiều là cháu lại vội vàng lao đi, về đến nhà đã hơn 9 giờ tối.
Hôm thi giữa kỳ môn Toán, vì quá mệt sau buổi tập, cháu làm bài không tốt. Bố mẹ biết điểm liền mắng: "Chơi thể thao mà học sa sút thế thì hỏng!". Cháu vừa buồn vừa tức, không hiểu mình sai ở đâu.
Hôm giải đấu cấp phường diễn ra, cháu không may bị trẹo chân, phải nghỉ học vài ngày. Bố mẹ vừa lo, vừa trách cháu "không giữ gìn, bao công sức bỏ ra uổng phí". Cháu nghe mà thấy cổ nghẹn lại, cảm giác bố mẹ hoàn toàn không nghĩ gì đến cái chân đau của cháu.
Một hôm, cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ, nói dạo này cháu hay quên bài, ít tập trung. Mẹ không hỏi lý do, chỉ nhìn cháu lạnh lùng: "Con có biết bố mẹ hy sinh cho con thế nào không?".
Đỉnh điểm là sáng nay, khi đứng trước cổng trường, cháu bỗng thấy sợ. Sợ ánh mắt bạn bè, sợ tiếng chuông, sợ cả những giờ thể dục mà trước đây cháu từng háo hức. Cháu muốn nói với bố mẹ rằng: "Con chỉ muốn được là con, được học, được chơi, được thở một cách nhẹ nhõm thôi", nhưng cháu không đủ can đảm.
Cháu chỉ biết viết những dòng này, mong có ai đó hiểu, không phải đứa trẻ nào cũng muốn trở thành "niềm tự hào" theo cách người lớn mong đợi. Có khi, điều chúng con cần nhất chỉ là một nụ cười động viên và quyền được sống đúng với mình.
Cháu xin được giấu tên
Chào cháu!
Thanh Tâm hiểu cảm giác của cháu, cái cảm giác vừa muốn làm bố mẹ vui lòng, vừa thấy mình ngày càng mệt mỏi, lạc lõng. Khi mọi người xung quanh đều nói "con giỏi lắm", "cố lên" mà trong lòng cháu chỉ muốn được nghỉ một chút, được sống chậm hơn, đúng là rất khó để nói ra. Nhưng cháu biết không, việc cháu nhận ra mình đang sợ, đang mệt, đó là dấu hiệu của một người biết lắng nghe chính mình và đó là điều rất đáng quý.
Cô muốn cháu nhớ rằng: Không ai hiểu cháu bằng chính cháu. Cháu có quyền yêu thích thể thao mà không cần biến nó thành "sự nghiệp". Cháu cũng có quyền không hoàn hảo, không phải lúc nào cũng đạt điểm cao hay giành huy chương.
Điều quan trọng là cháu chủ động nói ra. Cháu có thể chọn thời điểm bình tĩnh, viết thư cho bố mẹ hoặc trò chuyện riêng với mẹ, nói thật lòng về những gì cháu đang cảm thấy: "Con rất biết ơn bố mẹ, nhưng con đang mệt. Con muốn được tự lên kế hoạch cho việc học và chơi thể thao, được học cách tự chịu trách nhiệm". Khi cháu nói bằng sự chân thành, bố mẹ sẽ dần hiểu. Người lớn đôi khi không cố ý gây áp lực, họ chỉ lo cho con theo cách họ nghĩ là tốt nhất.
Song song đó, cháu hãy thử đặt cho mình mục tiêu nhỏ mỗi ngày: Học xong sớm hơn 15 phút, tự tập thể thao theo cách mình thích, ghi lại cảm xúc sau mỗi buổi học… Dần dần, cháu sẽ thấy mình làm chủ được thời gian và tâm trí.
Cháu đừng sợ đi học nữa nhé! Trường học không chỉ có điểm số và kỳ vọng, ở đó có bạn bè, thầy cô và những niềm vui rất giản dị. Hãy cho bản thân cơ hội được yêu lại việc học, yêu lại chính mình. Nếu có lúc thấy quá sức, cháu cứ nhớ: Một đứa trẻ biết dừng lại để thở, để nhìn lại, chính là đứa trẻ đang lớn lên thật sự.
Cô luôn ở bên cháu!