Làm mẹ full-time

15/08/2016 - 15:34
Hôm rồi, ngồi nói chuyện với một bạn đang làm về bình đẳng giới, bạn ấy băn khoăn vì các bà mẹ hiện đại thường bị giằng xé, bị áp lực vì vừa phải dành thời gian để hoàn thành các công việc ngoài xã hội, vừa phải chu toàn gia đình... Tôi khác!
24h như cái chăn hẹp, co đầu này thì đầu kia bị hụt, phấn đấu hơn một chút cho công danh sự nghiệp là lại bớt đi một chút cho con. Tôi khác. Tôi là bà mẹ 24h mỗi ngày, 7 ngày mỗi tuần và 365 ngày mỗi năm. Tôi chả bớt của Xu Sim giờ nào! 
Bạn ấy trố mắt nhìn tôi! 

Tôi nói, tôi là một bà mẹ làm báo, tôi là một bà mẹ diễn giả, tôi là một bà mẹ viết sách, tôi là một bà mẹ đi chơi… Khi nhận lời bạn tới đây, là một người mẹ trong tôi nhận lời, tôi đã biết là chúng ta sẽ ngồi nói chuyện để phụ nữ bình đẳng hơn, và hạnh phúc hơn trong cuộc sống. Nếu chương trình thành công, sẽ tác động tới Xu Sim, hoặc chí ít thì cũng tác động tới xã hội mà Xu Sim sẽ lớn lên trong đó.

Còn nếu bạn điện thoại hẹn tôi làm sao để tăng doanh số rượu và thuốc lá, làm sao để chặt được nhiều cây rừng và xây được những ngôi nhà ngàn tỷ bằng gỗ quý, làm sao để formosa hoạt động mạnh hơn, đổ được nhiều rác thải độc hại hơn,.. Ví dụ thế, thì thử coi tôi có nhận lời không?

Làm mẹ không phải là công việc, nó không có giải lao, không có điểm dừng, không có kết thúc. Tôi gọi làm mẹ là sứ mạng, vì nó theo trong tim bạn luôn luôn, nó điều khiển mọi hoạt động của bạn. Tôi không tách bạch công việc kiếm tiền ra khỏi sứ mạng làm mẹ, và tôi bỗng nhận thấy nó cho mình một sự sáng suốt kỳ lạ, nó bắt buộc mình phải chọn những việc tử tế và bền vững.

Ví dụ khi làm báo với tâm thế người mẹ, tôi luôn nghĩ mình có xấu hổ khi mang về nhà cho con những tờ báo này không?

Khi tổ chức một chương trình, bà mẹ trong tôi cũng luôn tự hỏi: Con cái của họ giống Xu Sim, các bà mẹ cần gì, các bà mẹ xứng đáng được nhận cái gì?
tinh-yeu-that-dep.jpg
Hôm rồi, tôi ngồi nói chuyện với 1 người chị, xưa chị làm Giám đốc Marketing cho một hãng sữa bột số 1 Hoa Kỳ. Các chiến dịch chị làm rất thành công, giá sữa cứ thế tăng lên, doanh số bán ra cũng tăng tới 65%/năm. Lương thưởng của chị cũng cao và tăng nhanh. Cho tới 1 hôm chị ngồi nói chuyện với cô lao công, cô nói lương của cô gần 1 triệu/tháng, nhưng đói thế nào thì đói, chứ cô luôn luôn phải ưu tiên mua sữa bột cho con trước, 350ngàn/hộp, vì uống sữa bột rất tốt cho trí não của trẻ em. Chị ấy nói, “Tôi bỗng nhận ra khi việc tôi làm càng thành công, thì hậu quả của nó lại càng lớn”. Và chị nghỉ việc. Trong chị, một bà mẹ đã khuyên một giám đốc Marketing nghỉ việc.

Tôi cũng có thời gian làm PR cho một công ty, tôi làm say sưa vì nhìn thấy ảnh hưởng của mình lên công việc mỗi ngày, làm nó thay đổi diện mạo, phát triển lên mỗi ngày. Một hôm, khi đi lang thang có một người mẹ dắt con chạy tới nói: “Em chào chị, vì chị mà em đã chuyển nhà!”. Trời! Cuối tháng đó tôi xin nghỉ việc:

Có người nghỉ việc khi thất bại, có người nghỉ việc vì quá thành công, bạn có tin không? Chỉ vì, khi người đó là người mẹ, nhận tiền lương nhưng không quên nghĩ tới con mình.

Năm ngoái, em gái tôi chuẩn bị đứng ra mở trường mẫu giáo, nhiều người can ngăn, tôi bảo thôi kệ, làm đi, em làm trường thì người được lợi nhiều nhất vẫn là 2 đứa con của em. Thậm chí nếu em thất bại thì con em vẫn được 1 bà mẹ nhiều kinh nghiệm sống và bao dung hơn với những sai lầm sau này của con mình.

Khi tôi đi chơi, (năm nào tôi cũng trốn đi chơi vài ngày) khi đó tôi vẫn là mẹ, người mẹ đi sạc pin để trở về nhiều năng lượng hơn.

Tôi nhớ tới cách đi đám cưới 2 miền Nam Bắc. Đám cưới ngoài Bắc thường vào buổi trưa, mọi người đi ăn nháo nhào rồi vội vàng về với gia đình, khi đi ăn còn than thở: Ăn cơm giá cao. 

Còn trong Nam thì hớn hở chuẩn bị cả tuần, thậm chí cả tháng, còn may đầm mới, làm tóc, còn ra tiệm trang điểm, rồi váy áo tha thướt, và phải gọi taxi. Hồi mới vào Sài Gòn tôi cứ hỏi “Tại sao phải tốn cả đống tiền như thế?”. Nhưng giờ tôi đã hiểu, phụ nữ Sài Gòn họ trân trọng niềm vui, hưởng thụ từng phút giây. Chồng con vắng mẹ 3 tiếng, nhưng sau đó đón mẹ về trong tràn trề năng lượng và ngọt ngào yêu thương, hay là lúc nào cũng có mẹ ở nhà rồi cau có cáu kỉnh, càu nhàu? Chọn bên nào?
1_134255.jpg
Ngay cả khi tôi ly hôn, tôi cũng trong tâm thế một người mẹ. Tôi không nghênh chiến, không kiện cáo, không tranh cãi, và quan trọng nhất là cũng KHÔNG LÙI BƯỚC khi bị đòi chia đôi 2 con. Quá trình suy nghĩ của tôi dài 3 năm, và quá trình ly hôn cũng dài tới 3 năm. Tôi cũng quý thời gian, cũng quý các cơ hội chứ. Nhưng nếu tôi vội vã và quyết liệt quá, tôi biết con tôi sẽ bị tổn thương nhiều nhất.

3 năm đau đớn tận tim gan và tủi nhục cùng cực, tập thiền và yoga như điên để không phát điên. 3 năm đó tôi không phải là chiến binh, mục đích của tôi không phải là giành chiến thắng, không phải là chinh phục. Tôi luôn luôn là một người mẹ, bản năng là bảo vệ và bao bọc.
 
Tóm lại, từ khi sinh con, là giây phút nào tôi cũng làm mẹ, luôn luôn làm mẹ full-time, dù tôi có đang ở bên cạnh con, đang đi làm, hay đang lang thang ở đâu!

Tôi được biết nhiều bà mẹ rất tuyệt vời, làm việc gì cũng nghĩ tới nhân quả, tới tương lai của con cái mình. Nếu lãnh đạo là các bà mẹ, chắc sẽ không có chiến tranh và tàn sát, sẽ không hủy hoại thiên nhiên và môi trường, nhỉ!
https://www.facebook.com/thu.ha.39545464/posts/1266792023345402

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm