Không mê sao được. Này, cái bức tường ngay từ cổng bước vào nhà, lâu nay rêu bám thấy mà ghê, sơn tróc loang lổ, vì thế người vợ đã có ý định cuối tuần thong thả, gọi thợ quét sơn lại cho sạch. Nào ngờ, vào ngày Chủ nhật, thay vì phóng xe theo lũ bạn cà phê cà pháo, người chồng cởi trần “vung tay múa chân”. “Ôi mình cũng giỏi nhể? Thế mà lâu nay cứ “giấu nghề”. Quay lại em thơm một cái nào!” - chị Liên hào hứng khen chồng rõ to. Nhìn cảnh tình tứ ấy, tự dưng tôi cũng vui lây.
Có điều, rõ ràng tôi thấy chồng chị Liên sơn bức tường đó màu chói mắt nhưng dăm ngày sau, sang chơi, lại thấy nó biến thành màu dịu mắt (Ảnh minh hoạ). |
“Ông xã tôi “mù màu” anh à. Quanh năm thời tiết nóng bức mà ảnh còn chọn màu nóng thì coi sao được”, chị Liên tủm tỉm cười, kề tai tôi nói khẽ. “Sao hôm trước chị khen lắm mà?”. “À, phải “đắc nhân tâm”. Vừa rồi tốn tiền công cạo đi màu sơn khác, tốn tiền mua sơn mới, tiền thuê thợ nhưng cả vợ lẫn chồng vui là được rồi”.
***
Nhiều người thể hiện sự khéo tay, vì đó là dịp muốn chứng minh cho con cái, vợ/chồng thấy mình cũng giỏi giang, có thể góp phần tiết kiệm ngân quỹ gia đình khối tiền ấy chứ! Thế nhưng khi “nửa này” muốn thể hiện, “nửa kia” lại cản bằng cách nói những câu “xóc hông”, vậy là tự ái nổi lên đùng đùng. “Lần sau khi gặp chuyện tương tự thì đừng có kêu tôi nhá”, anh Tiến, bạn tôi, kể lúc máy vi tính của vợ “có vấn đề”, là dân tin học, anh “bắt bệnh” ngay nhưng khổ nỗi vợ anh cho rằng “bụt chùa nhà không thiêng”. Nhìn thợ sửa mà anh hậm hà hậm hực.
Cái sự tế nhị nằm ở chỗ, cho dù biết tỏng “nửa kia” chẳng hề khéo tay làm việc đó nhưng cũng đừng cản, đừng bàn lui, cứ để họ thỏa mãn sở thích. Ít ra, đó cũng là lúc họ bày tỏ trách nhiệm, thiện chí đối với mái ấm. Những công việc vặt vãnh ấy, đôi khi lại gắn kết tình chồng nghĩa vợ nhiều hơn.
Những công việc nhà đôi khi lại gắn kết tình chồng nghĩa vợ nhiều hơn (Ảnh minh hoạ) |
Bố khéo tắm cho con (Ảnh minh hoạ) |
Bà xã tôi vốn là khán giả trung thành của phim truyền hình nhiều tập. Một hôm, nàng bảo: “Cuối tuần, em đãi cả nhà món phở Bắc nhé. Anh nhớ phụ em một tay”. Bình thường, hễ bố con tôi thích đổi món gì, nàng luôn “kỳ đà cản mũi”: “Ra ngoài quán ăn có phải ngon hơn không. Họ nấu nướng chuyên nghiệp, hợp khẩu vị, lại khỏi mất công dọn dẹp bát đũa, xoong nồi lỉnh kỉnh”. Vậy cớ làm sao, hôm nay nàng lại cao hứng trổ tài nấu bếp? Nàng thỏ thẻ: “Món ăn ở nhà do tay mình nấu, dù chưa hoàn chỉnh như ngoài quán nhưng chồng con ăn sẽ thấy ngon miệng hơn gấp nhiều lần”. Tôi ngạc nhiên: “Ủa, câu nói của em nghe quen quen vậy ta?”. Nàng cười: “Nhân vật trong phim vừa tuyên bố đó. Chí lý quá phải không anh?”.
Thế là nàng chuẩn bị trước mọi vật liệu, rồi nấu món phở vào ngày cuối tuần. Vừa chế biến, nàng vừa nhắn tin, điện thoại mời bạn bè đến nhà tôi thưởng thức. Sau mấy tiếng đồng hồ “vật lộn” trong bếp, mọi thứ cũng đâu vào đấy. Nhìn bát đũa gọn gàng, rau xanh mát mắt, tươm tất, tôi cũng vui và thầm khen vợ khéo tay. Vâng, nàng rất khéo tay. Có điều sau bữa ăn hôm ấy, vợ chồng tôi phải đem phở sang… tặng hàng xóm, nhờ họ “thanh lý” giúp. Bởi “con mắt to hơn cái bụng”, chỉ chừng mươi người ăn nhưng nàng chuẩn bị vật liệu ngang cỡ một quán ăn! Dù sao, bù lại, chúng tôi có được buổi họp mặt ngẫu hứng cùng bạn bè. Vui ra phết.
***
Ngược lại, có người không chấp nhận “nửa kia” thể hiện sự khéo tay. Tôi có anh bạn nhà văn cực kỳ “tốt số”, mọi việc trong nhà đều do một tay vợ thu vén, anh không phải ghé mắt đến. Lần nọ, cô con gái trêu: “Con thấy người đàn ông nào trong tiểu thuyết của bố cũng đều tài ba, việc gì cũng làm được. Bố chẳng bằng một tẹo nào nhân vật của mình”. Nghe câu nói “trêu ngươi” ấy, anh bảo: “Hãy đợi đấy!”.
Rồi ngày kia, sau cơn mưa tầm tã, nhà anh bị dột. Thế là dịp thể hiện sự khéo tay đã đến. Nào ngờ, anh vừa lịch kịch với đồ nghề, chị Thoa, vợ anh, đã nguýt dài: “Thôi đi anh. Nghề của anh là viết văn, chứ đâu phải nghề thợ nề, chống thấm. Kêu thợ có phải nhanh mà hiệu quả hơn không?”. Không, anh cương quyết không, vì muốn qua đó “lấy uy”, chứng minh cho con gái thấy mình không thua kém ai.
Vừa bắc thang, vừa huýt sáo rộn ràng, anh hào hứng leo lên mái nhà. Đứng phía dưới, cô con gái vỗ tay reo lên cổ vũ: “Hoan hô bố! Bố năm-bờ-oăn”. Bỗng đâu, nghe “uỵch” một cái. Mãi đến cả tháng sau, anh vẫn còn nằm trên giường với cái chân bó bột! Sau tai nạn đó, anh bạn tôi chỉ dám thể hiện sự khéo tay nho nhỏ, vặt vãnh mà vẫn được con gái khen. Thế là anh lấy làm sung sướng lắm rồi.