pnvnonline@phunuvietnam.vn
Con bị dằn vặt mãi không thôi vì thi trượt
Ảnh minh họa
Mẹ chắc rất rõ sự khủng hoảng của con thời gian vừa qua. Quá áp lực trong kỳ thi vào lớp 10 năm ngoái, từ một học sinh giỏi của lớp, con trượt trường công. Khỏi phải nói, đây là cú sốc rất lớn đối với con. Nhìn thấy chị sinh đôi của mình đỗ, thấy người anh họ cũng đỗ vào trường đúng nguyện vọng, con càng cảm thấy xấu hổ. Con quyết tâm học để thi lại. Thế nhưng, khi con trở thành nỗi xấu hổ, thất vọng của mẹ thì mẹ không muốn quan tâm đến con nữa. Mẹ để con tự lo mọi việc. Mẹ không chở con đi học thêm như trước kia. Con luôn tự dằn vặt mình. Lúc nào con cũng cảm thấy mình là người có lỗi và con phải chịu hình phạt như vậy.
Có những hôm con bị ốm, con muốn xin mẹ nghỉ học thêm nhưng mẹ không đồng ý. Mẹ tỏ thái độ khó chịu với con. Mẹ dễ bực bội khi con không tập trung vào học. Mẹ không biết, giờ học lại, con mệt mỏi thế nào đâu. Con không có chút động lực, hứng thú nào. Con không có bạn bè nên không có ai để chia sẻ. Cô giáo mà năm trước hiểu con cũng đã không dạy con. Con phải học một giáo viên khác. Mẹ không biết, ở lớp, con bị cô phân biệt đối xử như thế nào. Con stress và sợ hãi mỗi khi đi học. Cuộc sống của con bế tắc vô cùng.
Trước đây, đồng hành cùng con luôn có chị sinh đôi. Chuyện học hành, trường lớp, bạn bè, hai chị em lúc nào cũng ở bên nhau và chia sẻ với nhau. Thế nhưng, giờ chị học ở trường mới, có bạn bè mới, có mối quan tâm mới. Chị lúc nào cũng vui vẻ, háo hức khi đi học, khác hẳn với con. Chị và con cũng không có nhiều điểm chung để có thể nói chuyện cùng nhau. Áp lực của con, con không thể chia sẻ cùng ai. Không ai hiểu cho con. Mọi người đều cho rằng con phải cố gắng để lấy lại niềm tin của mọi người nhưng mọi người không hiểu con phải trải qua những khó khăn thế nào.
Con chán nản, tự ti, bế tắc. Con im lặng chịu đựng một mình. Con biết rất rõ con bị trầm cảm. Thế nhưng, mọi người không để ý đến cảm xúc của con. Mọi người để mặc con chơi vơi với cuộc sống này. Mẹ cho rằng, mẹ đã vất vả tìm giáo viên giỏi để cho con theo học và điều mẹ cần là kết quả. Nhưng mẹ có biết, càng như vậy càng khiến con bị áp lực. Con luôn thường trực nỗi sợ, sợ mình sẽ không đạt được yêu cầu của mẹ khiến mẹ thất vọng. Nỗi lo lắng đó lớn đến mức không thể khiến con tập trung vào việc học. Con như ngã vào hố sâu thăm thẳm. Con không biết làm thế nào để có thể vực dậy được mình. Chẳng ai ở bên cạnh để kéo con lên. Ai cũng cho mình cái quyền ở trên con một bậc để "ban ơn" cho con. Rằng con đã trượt thì đừng đòi hỏi gì. Ở các gia đình khác, con không được tạo điều kiện như thế này. Con phải chịu sự dằn vặt suốt ngày.
Nhưng mẹ à, sự im lặng, bỏ bê của mọi người trong gia đình cũng là sự bạo hành tinh thần với con. Một lần thất bại ở lứa tuổi này, cái "án" dành cho con quá lớn, vượt quá sự chịu đựng của con. Sự cô đơn trong ngôi nhà mình huỷ diệt tất cả tình yêu, niềm tin, động lực sống của con. Con muốn trở lại cuộc sống như trước đây mà thật khó biết bao!