Nơi duy nhất bình yên

01/10/2015 - 11:02
Chúng mình yêu nhau đủ nhiều để vượt qua những hờn ghen, nghi ngờ, để có thể kiên nhẫn chờ đợi nhau từ ngày ngày sang ngày khác…
1. Em nghe người ta nói “Người đàn ông thất bại nhất không phải là khi anh ta cố chấp giữ vững con đường anh ta đã chọn, cho dù nó lắm chông gai, đầy rẫy trở ngại đến thành công. Người đàn ông thật sự thất bại khi anh ta có một cuộc sống nhạt nhòa, không chí hướng”.

Nhưng anh bảo nếu anh không được yêu em mỗi ngày thì anh sẽ là người đàn ông thất bại…

Em hạnh phúc!

Trong mắt em, tình yêu hiện hữu khắp nhân gian, từng khoảnh khắc, tình yêu khiến chúng ta đam mê, vui sướng, mơ mộng, khiến chúng ta vượt qua khó khăn, gian nan một cách nhẹ nhàng hơn; khiến bất hạnh vơi đi, khiến bình minh lộng lẫy và đêm tối không quá lê thê, lạnh lùng như người ta vẫn tưởng.

Khi người ta còn trẻ, tình yêu nhanh đến, trong trẻo, đầy màu sắc nhưng nó cũng dễ khiến chúng ta trở nên nuối tiếc, đau khổ, thậm chí phát điên… nếu tình yêu mất đi. Khi trẻ, người ta yêu nhau, người ta những tưởng có thể chinh phục cả thế gian.

Khi người ta già, tình yêu qua thử thách trở nên mặn nồng, bền vững, tình yêu còn là tình nghĩa, là hạnh phúc có thật với con cháu trong ngôi nhà nhỏ. Người ta khi ấy không cần chinh phục thế gian nữa, với họ khi yêu nhau, chỉ cần có nhau, bên nhau, chăm sóc nhau, không màu mè, không lừa dối… điều ấy lớn hơn tất cả.

Atx---Noibinhyen1.jpg

Anh bảo với em rằng nếu anh không được yêu em mỗi ngày thì anh sẽ là người đàn ông thất bại. Ảnh minh họa: internet

2. Em nghĩ tất cả mọi người, kể cả người cứng rắn khô khan nhất cũng cần tình yêu, sự trìu mến và âu yếm. “Anh sợ công việc, cuộc sống, sự bận rộn… có ngày khiến chúng ta chán nhau. Anh rất lo sợ!”. Anh đã nói với em khi em lao vào công việc và mải miết trên hành trình của mình, những cuộc dịch chuyển mà điểm đến là… khôn cùng.

Buổi bình minh hôm ấy, em đã đứng trước hiên nhà, dưới giàn hoa thiên lý, vài chú sẻ nhảy nhót trên tán cây, cánh hoa thủy tiên rung rinh đọng sương… Em rất muốn nói với anh rằng em sẽ chẳng bao giờ biết có buổi bình minh nào đẹp hơn thế, mọi vất vả sẽ làm khổ em rất nhiều và hành trình của em sẽ cô đơn biết mấy, không biết khi nào dừng lại nếu chẳng có anh!

Anh từng kiêu hãnh thẳng bước đi qua em, băng băng đi qua đường bỏ mặc em rụt rè phía sau. Bàn tay em trống vắng, thọc sâu vào túi áo vẫn thấy sự cô quạnh của sự lãng quên. Có buổi trưa đầy nắng, gió rát và bụi đường, nỗi cô đơn bị nén lại và nhô ra những góc cạnh làm trầy xước bản thân mình…
3. Em đã hỏi, chúng mình đã yêu nhau đủ chưa? Khi biện minh những lỗi lầm gây ra là do công việc, sự bận rộn và do cuộc sống lắm thử thách? Khi trách đối phương xa lạ, thay đổi và trao tất cả trách nhiệm tình yêu chỉ riêng cho người ấy…

Tình yêu không là vĩnh cửu, chỉ có những khoảnh khắc là vĩnh cửu. Nếu chúng ta để mất khoảnh khắc ấy thì tình yêu có thể đi vắng không biết chừng nào mới trở lại…

Nhưng điều quan trọng hơn mà em nhận ra là: Chúng mình yêu nhau đủ nhiều để tha thứ cho nhau tất cả, để vượt qua những hờn ghen, nghi ngờ, để có thể kiên nhẫn chờ đợi nhau từ ngày ngày sang ngày khác, từ mùa này sang mùa khác, để cảm nhận có nhau từng ngày trong mỗi phút giây, để không xao lòng trước sự quan tâm của người khác.

Chúng mình yêu nhau đủ nhiều để từng ngày thực hiện những lời hứa của nhiều năm trước thành hiện thực, đo độ nông sâu của tình yêu bằng chờ đợi và ý nghĩa sống vì nhau, từng ngày dặn nhau hãy vững lòng để tin nhau và yêu nhau. Chúng mình đều hiểu rằng nếu một trong hai người nản lòng thì tình yêu sẽ không còn nơi chốn trú ngụ.

Mỗi lần xa vắng, anh hay hỏi: Em đang ở đâu? Có thể ngay lúc đó em đang xa anh vạn dặm hay gần anh đến mức chỉ mất vài mươi phút chạy xe là mình đã có thể trông thấy mặt nhau thì… em vẫn thấy mình an toàn duy nhất nơi ấy, ấm áp duy nhất nơi ấy…

Chưa bao giờ em rời xa nơi ấy, cả trong tim anh.

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm